Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 762. Giáng Lâm Đông Quan Quận Thành



Chương 762. Giáng Lâm Đông Quan Quận Thành



Muốn ngựa chạy phải cho ăn cỏ.Thành viên trung tâm đạo tràng sau này bán mạng cho Cảnh Ngôn, không thưởng chút đan dược để họ tăng tu vi Võ Đạo coi sao được?Cảnh Ngôn nhìn nhóm người, nói: - Các vị không có chuyện gì khác thì chúng ta tạm giải tán.Mọi người lên tiếng tán đi.Đặc biệt võ giả Đạo Hoàng cảnh sơ kỳ, trung kỳ lòng nóng như lửa đốt. Không cần đoán cũng biết sau khi trở về họ sẽ dùng đan dược tu luyện ngay.Cảnh Ngôn nhìn chăm chú vào tầng mây:- Nên xuất phát . . . đi Đông Quan quận thành!Cứu phụ thân ra rồi là Cảnh Ngôn không lo lắng gì nữa.Cảnh Ngôn đang định đi chợt nghe tiếng kêu:- Minh chủ!Cảnh Ngôn xoay người nhìn, thấy là lão tổ Diêm gia Diêm Siêu chạy nhanh lại.Cảnh Ngôn hỏi: - Diêm lão ca có chuyện gì?Diêm Siêu gật đầu nói: - Ừ, mới rồi tổng quản Dương Tiêu của Đan Linh Chi Thành Đan Quốc đến, còn mang theo một đám người nói là muốn gặp ngươi.Cảnh Ngôn cười khẽ:- A? Đến nhanh vậy?Sau khi đại hội luận đan kết thúc Hồ Đông Hạc từ biệt Cảnh Ngôn quay về Đan Linh Chi Thành. Khi đó Cảnh Ngôn nhờ Hồ Đông Hạc đưa tin cho Cảnh Thần Tinh ở Huy Hoàng đan lâu, kêu Cảnh Thần Tinh đến Thánh thành mở một gian Huy Hoàng đan lâu liên kết với Huy Hoàng Đạo Tràng.Không ngờ Cảnh Thần Tinh đến Thánh thành nhanh vậy, còn là tổng quản Dương Tiêu tự mình đưa tới.Cảnh Ngôn hỏi ngay:- Diêm lão ca, bọn họ đang ở đâu?Diêm Siêu trả lời:- Đang chờ trong phòng tiếp khách.Huy Hoàng Đạo Tràng có phòng tiếp khách thường dùng để tiếp đãi một ít khách khứa quan trọng.Cảnh Ngôn bỏ lại một câu rồi biến mất trước mặt Diêm Siêu:- Ta đi gặp họ!*** Cảnh Ngôn vào phòng khách quả nhiên thấy Cảnh Thần Tinh, Cảnh Thanh Nham đều đến:- Thần Tinh thúc thúc, Thanh Nham ca!Tinh thần mặt mày hai người thay đổi rất lớn so với lúc trước. Đặc biệt là Cảnh Thanh Nham trở nên trầm ổn, nội liễm nhiều, tu vi Võ Đạo đã bước chân Đạo Linh cảnh. Tốc độ tiến bộ Võ Đạo khá nhanh.Người trong phòng đều đứng dậy.Cảnh Thần Tinh, Cảnh Thanh Nham vui vẻ nhìn Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn!Hai người đã hơn mười năm không gặp Cảnh Ngôn.Lúc Cảnh Ngôn bị lão tổ Cổ gia truy sát rớt xuống Tử Vong Thâm Uyên, đại lục đồn rằng hắn đã chết. Đám người Cảnh Thần Tinh luôn đau buồn khổ sở, sau này biết Cảnh Ngôn còn sống họ ước gì được thấy Cảnh Ngôn ngay, nhưng do Huy Hoàng đan lâu và các loại lý do bám chân hai người không rảnh rời đi Đan Quốc.Dương Tiêu cung kính hành lễ hướng Cảnh Ngôn:- Kính chào điện chủ đại nhân.Trong lòng Dương Tiêu rất cảm khái, lúc Cảnh Ngôn tham gia đại điển luyện đan mới chỉ là người trẻ tuổi vừa lộ tranh vanh, nay đã trưởng thành đến cấp bậc làm gã phải ngước nhìn.Võ giả Đạo Hoàng cảnh, Đại Đan Vương, điện chủ Thánh Điện, thân phận nào cũng hơn xa Dương Tiêu.Cảnh Ngôn nói đùa:- Dương Tiêu lão ca, sao mới hơn mười năm không thấy đã xa lạ với ta vậy?Dương Tiêu hơi đỏ mặt, nhưng có câu nói này của Cảnh Ngôn làm gã rất cảm động. Cảnh Ngôn không vì mình mạnh mà quên tình cảm xưa, nghĩ tới đây khóe mắt Dương Tiêu ửng đỏ.Dương Tiêu run giọng:- Điện chủ . . . Cảnh Ngôn xua tay ngắt lời:- Dương Tiêu lão ca trực tiếp kêu tên ta đi, giữa chúng ta còn cần khách sáo vậy sao?Tiếp theo mấy người trò chuyện, Cảnh Ngôn đơn giản nói tình huống của mình và ý tưởng mở Huy Hoàng đan lâu trong Thánh thành cho Cảnh Thần Tinh nghe.Mở đan lâu rất đơn giản, ban đầu Cảnh Ngôn nghĩ có nên dời tổng bộ Huy Hoàng đan lâu vào Thánh thành không, nhưng suy xét một hồi hắn quyết định không làm như vậy. Thiết lập tổng bộ Huy Hoàng đan lâu ở Đan Quốc rất tốt, không cần đặc biệt dời đến Thánh thành.- Cảnh Ngôn, cứ giao chuyện này cho ta!Cảnh Thần Tinh bây giờ cũng là nhân vật hàng đầu trên Thiên Nguyên đại lục. Người phụ trách Huy Hoàng đan lâu, Những gia tộc lớn, thế lực lớn ít nhiều gì nể mặt Cảnh Thần Tinh ba phần.Mở đan lâu trong Thánh thành có Huy Hoàng Đạo Tràng giúp đỡ thì không đáng lo. Chọn đất rồi khởi công xây dựng đan lâu ngay.Mấy ngày tiếp theo Cảnh Ngôn tự mình luyện chế một ít đan dược cho Đạo Linh cảnh, Đạo Sư cảnh sử dụng, giao cho Cảnh Thần Tinh, Cảnh Thanh Nham. Những đan dược này không bán mà để hai người dùng, tăng tu vi Võ Đạo.Đương nhiên Dương Tiêu cũng có một phần, đan dược Cảnh Ngôn luyện chế dù trong Đan Quốc cũng không có.Trừ luyện chế mấy lô đan dược Cảnh Ngôn cố ý bỏ chút thời gian bày một ít trận pháp cao cấp cỡ nhỏ chuẩn bị dùng khi cần.Trước sau bận rộn hơn mười ngày, Cảnh Ngôn không thể chờ tiếp nữa. Hôm nay hắn không thông báo với ai, một mình âm thầm rời khỏi Thánh thành đi Đông Quan quận thành, một trong tám quận Cổ gia quản lý.Cảnh Ngôn vận dụng Thiên Không Chi Dực mau kinh người, vài ngày đã đến bên ngoài Đông Quan quận thành.Cảnh Ngôn từ trên mây đáp xuống:- Trước khi cứu phụ thân ra không thể đánh rắn động cỏ!Cảnh Ngôn không xâm nhập Đông Quan quận thành ngay, vì quận thành khổng lồ cổ xưa này chắc chắn có đại trận bảo vệ tòa thành, nếu trực tiếp xông vào không khó với hắn nhưng sẽ làm Cổ gia chú ý có người xâm nhập phi pháp. Cảnh Ngôn không thể mạo hiểm, càng không thể mạo hiểm mạng sống của Cảnh Ngôn.Nên Cảnh Ngôn ngoan ngoãn đáp xuống đi vào từ cổng thành.Quá trình thuận lợi không có gì ngoài ý muốn, sau khi vào thành Cảnh Ngôn giấu tung tích, nhớ lại bản đồ Thánh Chủ Thân Sùng đã cho xem.- Trạch viện đó chắc nằm ở phía nam.Vèo!Xác định phương hướng và vị trí rồi Cảnh Ngôn đi nhanh, chốc lát đã đến trước trạch viện.Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Trạch viện nhìn bình thường nhưng canh chừng cực kỳ nghiêm ngặt, còn có trận pháp cao cấp bảo vệ!Mắt Cảnh Ngôn nhìn kỹ cả tòa trạch viện, thần hồn thả ra bao trùm trong ngoài trạch viện, từng gốc cây ngọn cỏ không thể thoát khỏi mắt hắn theo dõi.Trong đại lao trạch viện, một nam nhân trung niên tóc xám trắng, râu ria xồm xoàm ngồi xếp bằng trong bóng tối.Két két két két két! Cửa đại lao bị mở ra từ bên ngoài.Nam nhân trung niên như không nghe thấy, vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ.Một lão nhân Đạo Vương cảnh bưng bồn cơm đen thui đi tới cách nam nhân trung niên không xa. Lão đặt bồn xuống đất, mũi chân đẩy bồn phát ra tiếng ma sát chói tai tới trước mặt nam nhân trung niên.Lão nhân Đạo Vương cảnh độc ác chửi rủa:- Ăn đi! Thật là đáng chết! Không biết tại sao lão tổ muốn giữ lại mạng chó của ngươi! Đáng giận! Còn bắt lão tổ mỗi ngày hầu hạ ngươi! Hết chương 762.



Bạn cần đăng nhập để bình luận