Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 393. Quận Vương Gặp Tộc Trưởng Văn Gia



Chương 393. Quận Vương Gặp Tộc Trưởng Văn Gia



Văn gia là một trong mấy thế gia lớn Lam Khúc quận thành, nội tình thâm sâu khỏi phải nói.Chỉ tính cường giả Đạo Linh cảnh trong gia tộc đã có mấy chục người, đó chỉ mới là thực lực mặt ngoài. Gia tộc như Văn gia chắc chắn ẩn giấu lá bài không cho người biết, không đến lúc sống còn của gia tộc họ sẽ không dễ dàng sử dụng.Gần đây không khí âm u giăng trên Văn gia.Gia tộc như Văn gia thế lực khổng lồ, xúc tu vươn đến từng thành phố trong địa vực Lam Khúc quận thành. Ví dụ Triệu gia Đông Lâm thành chỉ là một trong những con rối Văn gia nâng đỡ, hy sinh một Triệu gia không ảnh hưởng lớn đến tổng thể Văn gia.Mỗi năm Triệu gia cung lên tài nguyên có vẻ nhiều, nhưng so với thu nhập của Văn gia thì chỉ là một phần nhỏ.Nhưng chuyện liên quan đến mặt mũi. Tình huống bây giờ không chỉ là Triệu gia được Văn gia nâng đỡ đã bị diệt, hai cường giả Đạo Linh cảnh của Đạo Linh cảnh cũng bị giết. Văn gia cố ý kiểm soát tin tức lan rộng nhưng một số người, thế lực có ảnh hưởng trong Lam Khúc quận thành đã biết tin.Điều này làm Văn gia mất hết mặt mũi, thật nhục nhã.Đặc biệt nhân vật cao tầng của Văn gia như tộc trưởng, trưởng lão không ngẩng đầu lên được. Mấy ngày nay họ hay bị cao tầng thế gia khác giễu cợt.Nói nghiêm khắc thì Tam Anh Mẫu Mẫu cũng xem như người Văn gia, tính ra Văn gia mất hết ba cường giả Đạo Linh cảnh trong Đông Lâm thành.Dù là Văn gia nhưng một hơi mất ba cường giả Đạo Linh cảnh cũng đau chết. Mỗi võ giả Đạo Linh cảnh khó bồi dưỡng ra, cần nhiều thời gian, còn cần tài nguyên nhiều như biển. Nên Văn gia tuyệt đối không bỏ qua việc này, Cảnh Ngôn phải chết, gia tộc nhỏ Cảnh gia phải ngã.Vì khống chế Đông Lâm thành mà Văn gia trả giá lớn khó thể tưởng tượng, giờ sự việc thành công, chỉ chờ Quận Vương phủ hạ lệnh nhâm mệnh.Văn gia, viện tộc trưởng.Một hộ vệ áo đen Văn gia bước nhanh đi vào, hành lễ với tộc trưởng Văn Lam:- Tộc trưởng!Thoạt trông Văn Lam khoảng năm. sáu chục tuổi nhưng tuổi thật đã hơn trăm, tu vi là Đạo Linh cảnh đỉnh.Hộ vệ áo đen cung kính nói: - Quận Vương phủ mới truyền tin kêu tộc trưởng đại nhân đi qua một chuyến.Văn Lam mắt lóe tia sáng:- A? Rốt cuộc đợi đến tin tức này!Mấy ngày gần đây Văn Lam luôn chờ tin Quận Vương phủ.Văn Lam ra lệnh cho hộ vệ:- Đi kêu trưởng lão Văn Tùng đến đây!Văn Tùng là trưởng lão mà Văn gia sắp phái đi Đông Lâm thành, sau này thành chủ Đông Lâm thành do Văn Tùng đảm nhiệm xử lý Cảnh gia, hoàn toàn khống chế Đông Lâm thành.Văn gia rầm rộ phái ra nhiều người đi tiêu diệt một gia tộc Đông Lâm thành thị không ổn, vì có điều kiêng dè nên lúc trước họ phái hai trưởng lão đi giúp Triệu gia phải đeo mặt nạ, không cho ai thấy mặt.Nói ra thì Văn gia mất mác trong Đông Lâm thành như người câm ăn hoàng liên, không kể khổ được, Văn gia thậm chí không thể lấy cái cớ gì đi báo thù.Muốn báo thù phải có lý do, Văn gia có cái cớ gì mà nói? Ngươi nói trưởng lão gia tộc của mình chết trong Đông Lâm thành, vậy tại sao tộc trưởng nhà ngươi cứ luôn xuất hiện ở Đông Lâm thành? Tại sao nhúng tay vào chiến tranh giữa Triệu gia và Cảnh gia?Những lời này không thể nói ra, muốn xử lý Cảnh gia phải dùng thủ đoạn khác, khống chế Đông Lâm thành trước rồi tìm cơ hội tính sổ với Cảnh gia, cùng lắm tốn chút thời gian.Trưởng lão Văn Tùng nhanh chóng đến.Văn Lam nhìn Văn Tùng:- Trưởng lão Văn Tùng cùng ta đi Quận Vương phủ gặp Quận Vương đại nhân.Văn Tùng mắt lóe tia sáng hỏi: - Đã xác định?Văn Tùng rất vui lòng đi Đông Lâm thành đảm nhiệm thành chủ. Làm trưởng lão trong Văn gia thì Văn Tùng chỉ là một trưởng lão không quan trọng, nhưng đến Đông Lâm thành thì thành vua không ngai, muốn làm gì thì làm. Văn Tùng là võ giả Đạo Linh cảnh trung kỳ, trở thành thành chủ thì trong Đông Lâm thành có ai làm gì được gã?Nên Văn Tùng rất mong chờ nhâm mệnh sắp tới tay, nghe tộc trưởng Văn Lam muốn dẫn gã đi gặp Quận Vương làm nỗi lòng gã dao động.Văn Lam gật đầu nói: - Ừm, chắc vì chuyện này.Văn Lam nói tiếp:- Chờ trở về từ Quận Vương phủ ngươi hãy chuẩn bị rồi đi Đông Lâm thành, ngươi biết nên làm sao với Cảnh gia đi?Văn Tùng lên tiếng: - Ta biết!Hai người ra trạch viện Văn gia đi hướng Quận Vương phủ.Hai người ngồi trong phòng tiếp khách chờ Quận Vương Chu Thượng Vân đến.Một tách trà qua đi.Một nén nhang đưa lại.Nửa canh giờ đã qua.Hai người dần nôn nóng.Văn Tùng cau mày bất mãn hỏi: - Chuyện này là sao hả tộc trưởng? Quận Vương đại nhân kêu chúng ta lại đây nhưng chờ mãi không thấy mặt, bắt chúng ta đợi mòn mỏi.Văn Lam nhíu mày nói: - Có lẽ Quận Vương bận công việc, cứ bình tĩnh chờ đi.Trong lòng Văn Lam cũng hơi bực, nhưng lão là tộc trưởng Văn gia, công phu tu thân dưỡng tính không tệ, ngoài mặt không lộ chút gì mất kiên nhẫn.Hai người ngồi trong phòng tiếp khách chờ suốt một canh giờ Chu Thượng Vân mới từ bên ngoài sải bước vào.Chu Thượng Vân chắp tay xin lỗi Văn Lam:- Văn tộc trưởng đợi lâu, trong Quận Vương phủ có chút chuyện cần giải quyết ngay nên chậm trễ chút.Văn Lam, Văn Tùng vội đứng dậy trả lễ.Văn Lam mỉm cười nói: - Không có gì đáng ngại, chúng ta cũng không đợi bao lâu.Dù Quận Vương cố ý cho họ chờ thì họ cũng không dám trách móc gì. Trong địa vực Lam Khúc quận thành, Quận Vương phủ mới là kẻ quản lý thật sự, thế gia như Văn gia tuyệt đối không có thực lực đấu cứng với Quận Vương phủ.Chu Thượng Vân giơ tay ra hiệu mời ngồi:- Ừm, mời hai vị ngồi.Ba người ngồi xuống.Chu Thượng Vân nhìn Văn Lam:- Hôm nay ta mời Văn tộc trưởng đến đây là có một chuyện muốn nói.Khóe môi Văn Lam cong lên, mắt lộ ý cười:- Mời Quận Vương đại nhân nói.Văn Lam đoán việc Quận Vương muốn nói chắc về nhâm mệnh chức vị thành chủ Đông Lâm thành. Lúc trước chưa công bố nhâm mệnh thành chủ Đông Lâm thành nhưng cơ bản đã xác định, chỉ chờ Quận Vương đại nhân tự mình công bố.Chu Thượng Vân tạm dừng:- Là về nhân tuyển thành chủ Đông Lâm thành.Nghe vậy Văn Lam cười càng tươi. Văn Tùng cũng hớn hở ra mặt, võ giả Đạo Linh cảnh bình thường khó làm thành chủ một thành thị. Hết chương 393.



Bạn cần đăng nhập để bình luận