Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 957. Thiên Hạ Cộng Tôn



Chương 957. Thiên Hạ Cộng Tôn



Cảnh Ngôn đứng đằng trước Thiên Không Thánh Điện:- Thiên Không Thánh Điện . . . Hơn bốn ngàn năm qua chỗ này là nơi tập trung cường giả mạnh nhất thế giới, Thần Long chủ nhân nơi này đã chết.Nghĩ đến đây Cảnh Ngôn thầm thở dài. Cảnh Ngôn không quen thuộc Thần Long, không biết y đến thế giới này có mục đích gì không. Nhưng tất cả không quan trọng, Thần Long đã chết, dù y có lòng ích kỷ gì cũng không cần đào tận gốc rễ.Cảnh Ngôn ngước nhìn bên trên:- Đường hầm hư không ở trên Thiên Không Thánh Điện.Thiên Không Thánh Điện là một tòa kiến trúc nổi trên trời, lơ lửng dựa vào lực lượng trận pháp. Đường hầm hư không kết nối thế giới hạ cấp và Thần giới ở bên trên Thiên Không Thánh Điện.Đường hầm hư không khá yếu ớt, không chịu nổi lực lượng quá mạnh. Nếu người Thần giới thực lực cực mạnh thì không thể đi qua đường hầm hư không, Cảnh Ngôn cảm thấy đường hầm hư không nhiều nhất chỉ có cho Hư Thần nhất tinh đi qua. Nếu không vì vậy đã có nhiều võ giả Thần giới càng mạnh giáng lâm.Kỷ nguyên mới một năm sau.Hôm nay Thiên Không Thánh Điện đặc biệt náo nhiệt, võ giả bản xứ của bảy đại lục và võ giả thần tộc Vô Vọng Thâm Uyên, đa số người đến đẳng cấp Thánh Đạo cảnh đều theo Cảnh Ngôn triệu kiến chạy tới Thiên Không Thánh Điện.Trong đại điện khổng lồ, nhiều Thánh Đạo cảnh, số ít Nửa Bước Hư Thần ngồi ngay ngắn trong đó. Không có tiếng ồn ào, võ giả giao lưu bằng thần niệm hoặc nói chuyện nhỏ giọng.Khi Cảnh Ngôn xuất hiện.Mọi người đứng thẳng chào:- Cảnh Ngôn đại nhân!Bọn họ biết là Cảnh Ngôn giết Chung tiên sinh cứu thế giới này, nếu không nhờ hắn thì thế giới đã thành tro bụi. Đặc biệt dân bản xứ từ tận đáy lòng cảm kích Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn giơ tay đè không khí ra hiệu mọi người ngồi xuống:- Mời các vị ngồi.Tất cả tiếp tục đứng cho đến khi Cảnh Ngôn ngồi xuống trước, sau đó họ lục tục ngồi.- Hôm nay kêu các vị lại đây là có ba việc muốn nói. Chuyện thứ nhất, quy định lúc trước Người Thủ Hộ Thần Long lập ra bắt đầu từ bây giờ bãi bỏ. Thế giới này không tách biệt cương vực nhân loại và thần tộc nữa. Nhân loại có thể đến Vô Vọng Thâm Uyên, người thần tộc ở Hỗn Loạn Chi Địa cũng có thể đến bảy đại lục dân bản xứ. Chuyện thứ hai là đề cử lại Thánh Chủ của bảy đại lục. Thánh Chủ là người khống chế bảy đại lục, phụ trách đại lục vận chuyển bình thường. Ta không xen vào nhân tuyển là ai, các ngươi tự quyết định, báo tên người được chọn cho ta là được.Cảnh Ngôn vừa nói vừa nhìn đám người.Khi Cảnh Ngôn tuyên bố hai việc, một số người thắc mắc, một số căng thẳng, một số rầu lo.Cảnh Ngôn mỉm cười nói: - Nếu các vị đạo hữu có ý kiến hay suy nghĩ gì cứ nói ra.Một Nửa Bước Hư Thần bản xứ đứng lên nói: - Cảnh Ngôn đại nhân, ân oán giữa dân bản xứ chúng ta và thần tộc rất khó giải trừ. Nếu hai bên đi gần rất dễ gây ra mâu thuẫn.Cảnh Ngôn nói: - Ta đã suy nghĩ điều này, ý của ta là không ai được tùy ý đánh nhau, nếu xảy ra tình huống này có thể nói cho ta biết ngay, ta sẽ tự mình xử lý. Ta nói rõ hơn cho các người biết, thế giới này đã gần như tan vỡ, nếu võ giả Thánh Đạo cảnh còn đánh nhau mãi thì là các người tự tay hủy thế giới này.Nghe Cảnh Ngôn nói vậy Nửa Bước Hư Thần ngồi xuống.Một người thần tộc đứng lên nhìn Cảnh Ngôn, hỏi: - Cảnh Ngôn đại nhân, chúng ta có thể tự do đi bảy đại lục?Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Đúng vậy, người thần tộc có thể tự do đi bảy đại lục. Các ngươi đã đến thế giới này xem như một phần tử trong đó, ta chỉ hy vọng các ngươi đừng cố ý phá hoại thế giới đã tan vỡ này.Người thần tộc gật đầu nói: - Ta không còn gì để hỏi.Miễn Cảnh Ngôn công chính không chèn ép người đến từ Thần giới thì họ không phản đối quyết định này. Đương nhiên cũng vì Cảnh Ngôn có thực lực siêu mạnh khiến họ không dám trái ý hắn.Tiếp theo có vài người đặt câu hỏi một số chi tiết nhỏ, Cảnh Ngôn lần lượt trả lời.Khi không còn ai thắc mắc, Cảnh Ngôn nói đến việc thứ ba, xem như việc riêng.Cảnh Ngôn lấy ra một bức tranh, là hình vẽ Bạch Tuyết. Từ lúc giết phân thân Chung tiên sinh đến bây giờ đã hơn một năm nhưng Bạch Tuyết vẫn không có tin tức, làm Cảnh Ngôn lo âu, nhưng hắn linh cảm nàng còn sống.Cảnh Ngôn chỉ vào Bạch Tuyết trong tranh, hỏi đám người:- Việc thứ ba là ta muốn cho các vị nhìn xem cái này, các vị có từng gặp người này không?Mọi người xem kỹ, sau đó cau mày lắc đầu tỏ vẻ chưa từng gặp.Cảnh Ngôn thầm thở dài, nói: - Ta muốn nhờ các vị tìm giúp người trong tranh, nàng tên Bạch Tuyết.Cảnh Ngôn không nghĩ ra, thế giới này đã ổn định, nếu Bạch Tuyết còn sống cũng nên biết tin. Vậy tại sao Bạch Tuyết mãi không đến gặp hắn? Không lẽ nàng bị nhốt ở đâu không ra được?Mọi người tất nhiên đồng ý ngay lời nhờ vả của Cảnh Ngôn, tìm người giúp hắn không phải chuyện lớn gì.Cảnh Ngôn tuyên bố cuộc họp kết thúc:- Cứ vậy đi, các vị hãy giải tán.Đám người trong đại điện lục tục rời đi.Thời gian chậm rãi trôi.Một năm . . . ba năm . . . mười năm.Cao Phượng rúc vào ngực Cảnh Ngôn, thỏ thẻ hỏi: - Tướng công, Bạch Tuyết tỷ tỷ vẫn không có tin tức gì sao?Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Không có tin gì.Cao Phượng vững tin Bạch Tuyết còn sống:- Bạch Tuyết tỷ tỷ chắc đang ở chỗ nào đó.Cảnh Ngôn khẽ ừ: - Ừm.Hai mươi năm sau.Hôm nay Thánh Chủ Huyền Thanh của Thiên Hành đại lục đến Thiên Không Thánh Điện, tìm gặp Cảnh Ngôn.- Cảnh Ngôn đại nhân!Cảnh Ngôn nhìn Huyền Thanh đứng trước mặt mình, hỏi: - Có chuyện gì sao Thánh Chủ Huyền Thanh? Huyền Thanh là một võ giả Thánh Đạo tam cảnh, tâm tính trầm ổn, đảm nhiệm Thánh Chủ Thiên Hành đại lục trong hai mươi năm qua đại lục vận chuyển không tệ, Cảnh Ngôn khá vừa lòng Thánh Chủ này.Huyền Thanh hơi kích động nói: - Cảnh Ngôn đại nhân, ta luôn tìm tung tích của Bạch Tuyết đạo hữu, mới gần đây tìm được một người nói là hình như có gặp Bạch Tuyết đạo hữu.Tuy đã qua hai mươi năm nhưng đám Thánh Chủ từng đại lục, bao gồm thế lực lớn Vô Vọng Thâm Uyên vẫn tiếp tục tìm Bạch Tuyết.Cảnh Ngôn đứng bật dậy:- Cái gì? Ngươi nói gì!?Cảnh Ngôn cứ ngỡ mình nghe lầm. Hai mươi năm, suốt hai mươi năm không có tin tức của Bạch Tuyết, hôm nay Thánh Chủ Huyền Thanh mang đến tin tức khiến người không tin nổi. Tin tức này làm máu Cảnh Ngôn sôi trào.Huyền Thanh khom người nói: - Cảnh Ngôn đại nhân, ta đã phân rõ người mà vị kia từng gặp, đúng là Bạch Tuyết đạo hữu. Nhưng người đó gặp Bạch Tuyết đạo hữu cũng lâu lắm rồi. A, ta đã mang người đó đến đây, Cảnh Ngôn đại nhân có muốn gặp mặt không? Hết chương 957.



Bạn cần đăng nhập để bình luận