Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 644. Vệ Sĩ Thần Điện



Chương 644. Vệ Sĩ Thần Điện



Đến đáy Tử Vong Thâm Uyên rồi?Ngây người giây lát sau phản ứng đầu tiên của Cảnh Ngôn là Càn Khôn tiểu thế giới đã rơi xuống đáy Tử Vong Thâm Uyên.Bảy năm qua Cảnh Ngôn phân ra lũ thần hồn xem xét tình hình bên ngoài lặp lại rất nhiều lần, mỗi lần thần hồn sẽ tan biến ngay. Thay đổi đột ngột làm Cảnh Ngôn bị bất ngờ.- Một mảnh đen ngòm! Tử Vong Thâm Uyên sâu đến nhường nào? Không một chút tia sáng chiếu vào được sao?Khi ít thần hồn không bị tan biến, Cảnh Ngôn đưa ra nhiều thần hồn hơn xem xét tình huống bên ngoài. Thần hồn của Cảnh Ngôn lấy Càn Khôn tiểu thế giới làm trung tâm bắn ra bốn phương tám hướng.Không gian xung quanh không có chút tia sáng, thần hồn của Cảnh Ngôn vẫn cảm ứng được địa vực trong phạm vi nó bao trùm, trong đầu tạo ra hoàn cảnh lập thể.Cảnh Ngôn kiềm nén cảm xúc kích động nhìn hướng Thiên Thủy:- Tiền bối, hình như chúng ta đến đáy Tử Vong Thâm Uyên rồi!Thiên Thủy gật gù, lão cũng cảm ứng được tình hình bên ngoài:- Ừm, chắc đã tới đáy Tử Vong Thâm Uyên.Cảnh Ngôn do dự hỏi: - Tiền bối nói xem nếu ta rời khỏi Càn Khôn tiểu thế giới bây giờ có gặp nguy hiểm gì khác không?Tuy Cảnh Ngôn đã là võ giả Đạo Vương cảnh đỉnh nhưng trong Tử Vong Thâm Uyên, hắn không dám sơ sẩy. Võ giả Thánh Đạo cảnh ở Tử Vong Thâm Uyên còn chín chết một sống.Thiên Thủy lắc đầu, bất lực nói: - Cái đó . . . ta cũng không rõ. Tuy ta từng vào Tử Vong Thâm Uyên nhưng khi đó Tử Vong Thâm Uyên mở ra, vòng ngoài Tử Vong Thâm Uyên không có nguy hiểm gì, ai biết tình huống hiện giờ ra sao. Tử Vong Thâm Uyên đang trong trạng thái đóng kín.Cảnh Ngôn không quá thất vọng, hắn sớm đoán được Thiên Thủy không quen thuộc Tử Vong Thâm Uyên. Mọi chuyện chỉ có thể dựa vào mình.Cảnh Ngôn không vội rời khỏi Càn Khôn tiểu thế giới mà cố gắng thả ra thần hồn cẩn thận điều tra tình huống bên ngoài.Qua thời gian một tách trà Cảnh Ngôn lẩm bẩm:- Chắc có thể ra ngoài xem sao.Thiên Thủy phân tích:- Ừm! Có vẻ tử khí xóa tan thần hồn không có dưới đáy Tử Vong Thâm Uyên, không gian ở đưới đáy cũng ổn định. Tuy cảnh giới của ngươi không quá cao nhưng nếu gặp nguy hiểm, ngươi có thể vào Càn Khôn tiểu thế giới ngay.Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Được rồi, ta đi ra xem thử.Đã đến đáy Tử Vong Thâm Uyên mà cứ núp trong Càn Khôn tiểu thế giới không phải là cách, nếu có cơ hội rời khỏi Tử Vong Thâm Uyên thì Cảnh Ngôn tuyệt đối không cam nguyện ở lại đây chờ thêm sáu mươi mấy năm. Cách lần sau Tử Vong Thâm Uyên mở ra còn hơn sáu mươi năm.Cảnh Ngôn lắc người ra Càn Khôn tiểu thế giới.Tình hình giống như thần hồn đã cảm ứng, trong không gian không có tia sáng, nhưng với tu vi của Cảnh Ngôn có thể thấy rõ cảnh vật trong vòng vài trăm thước. Dưới chân hắn đầy đá vụn và đất cả, bốn phía tĩnh lặng, trừ tiếng hít thở của bản thân Cảnh Ngôn không nghe thấy thanh âm gì khác. Nơi này dường như không có cả ngọn gió. Cảnh Ngôn phát hiện chốn này không có hoa cỏ cây cối, ít nhất trong tầm mắt của hắn không thấy thực vật.Cảnh Ngôn hỏi Thiên Thủy trong Càn Khôn tiểu thế giới:- Tiền bối, vị trí của Tử Vong Thần Điện ở đâu?Thiên Thủy đưa ra đáp án khiến Cảnh Ngôn bất đắc dĩ:- Ta không chắc, khi Tử Vong Thâm Uyên mở ra dưới đáy có tia sáng, dễ thăm dò hơn nhiều. Bây giờ chỉ thấy mấy trăm thước xa, không cách nào đoán phương hướng, chỉ có thể nhờ vào vận may.Cảnh Ngôn lắc đầu cười khổ:- Được rồi, ta sẽ xem xét bốn phía.Cảnh Ngôn chọn đại một hướng đi từ từ, hắn không dám đi quá mau, trong hoàn cảnh chưa biết cẩn thận chút tốt hơn. Nếu xảy ra nguy hiểm gì Cảnh Ngôn sẽ trốn vào Càn Khôn tiểu thế giới ngay.Độ cứng của Càn Khôn tiểu thế giới đã được xác nhận, khi rơi xuống nó đã trải qua bao nhiêu là không gian sụp đổ tàn phá nhưng không hề bị tổn thương, đủ chứng minh nó cứng cỏi đến mức nào.Cảnh Ngôn đi từ từ.Trong màn đen có cái bóng khổng lồ ngồi một góc, thoạt trông như cự thú đáng sợ nhưng nhìn gần sẽ thấy đó là một tòa kiến trúc. Một tòa kiến trúc đen ngòm, vẻ ngoài to như dã thú.Nếu Thiên Thủy thấy kiến trúc này sẽ nhận ra ngay là Tử Vong Thần Điện.Đằng trước Tử Vong Thần Điện.Vèo!Một bóng đen chợt xuất hiện mắt nhìn một hướng.Bóng đen lẩm bẩm:- Thú vị, nhân loại? Không đúng, không hoàn toàn là hơi thở của nhân loại, khá yếu.Một cái bóng khác thoáng hiện bên cạnh bóng đen thứ nhất, mở miệng hỏi: - Lão Thất phát hiện cái gì?Bóng đen được gọi Lão Thất không kiên nhẫn nói, dường như không muốn nói nhiều với Lão Lục:- Lão Lục không biết tự xem sao?Lão Lục kinh ngạc kêu lên: - Ủa? Là nhân loại? Sao có nhân loại vào Tử Vong Thâm Uyên? Đây không phải lúc thần điện mở ra. Kỳ lạ, tiểu tử này rất yếu, để ta xem . . . hình như chỉ có tu vi Đạo Vương cảnh, hắn làm sao qua được tử khí và không gian cắt?Lão Lục gật gù ra vẻ hứng thú với nhân loại xâm nhập Tử Vong Thâm Uyên:- Thú vị, thú vị.Lão Lục nhìn hướng Lão Thất, trưng cầu ý kiến:- Lão Thất nhường nhân loại này cho ta được không? Chúng ta canh giữ Tử Vong Thần Điện mấy vạn năm, muốn gặp một người không dễ dàng.Lão Thất từ chối thẳng:- Không được, người đó là của ta!Lão Lục la lên: - Ta cô đơn lắm Lão Thất biết không?Lão Thất vung tay muốn đuổi Lão Lục la toa đi:- Ngươi cô đơn nhưng ta thì không? Khó khăn lắm mới có người đến, không được, ta phải chơi một trận!Lão Lục cố ý sầm mặt:- Lão Thất, ngươi thật kỳ cục! Nói sao thì ta là lục ca của ngươi, ngươi dùng thái độ như vậy đối với ta?Lão Thất nghiến răng nói: - Lục ca? Hừ, ta ghét nhất ngươi ở điểm này, hở chút lấy thân phận lục ca ra đè ta. Hừ, ngươi đừng quên hai chúng ta hầu như cùng lúc được chủ nhân sáng tạo ra. Biết không? Là sáng tạo cùng lúc! Ngươi dựa vào cái gì bắt ta kêu ngươi là lục ca?Lão Lục nói: - Lão Thất, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không ta vẫn là lục ca của ngươi. Tuy ta được chủ nhân sáng tạo ra sớm hơn ngươi một chút nhưng vẫn là sớm hơn, ta là Lão Lục, ngươi là Lão Thất!Lão Thất không cãi lại nữa nhưng tiếng thở dốc nặng nề:- Hộc hộc . . . !Lão Lục nhường một bước:- Rồi rồi, ngươi không kêu lục ca thì thôi, dù gì mấy vạn năm nay ngươi có kêu được vài lần. Nhưng ngươi không thể đuổi ta đi, dù ngươi không nhường người này cho ta chơi thì để ta ở lại xem ngươi chơi cũng được.Lão Thất hừ lạnh, nhưng không đuổi Lão Lục đi:- Hừ! Vèo!Lão Thất lại vung tay, sóng gợn kỳ lạ lan trong không gian.Mặt đất cách mấy trăm thước phía trước nhanh chóng vỡ ra.Thùng thùng thùng!Từ khe hở phát ra một chuỗi tiếng trầm đục, mặt đất rung rinh. Giây lát mấy cái bóng chui lên từ khe nứt, có năm cái bóng, tay cầm vũ khí màu đen giống nhau, trông như cây búa.Năm cái bóng chui ra từ khe nứt mặt đất nhìn hướng Lão Lục, Lão Thất đứng sau lưng xoay đi.Rầm rập rầm rập!Chúng nó tăng tốc bay cái vèo tới trước.Lão Lục nhíu mày hỏi: - Lão Thất, ngươi chỉ phái Vệ Sĩ Giáp Đồng đi?Lão Thất cười khẩy nói: - Vệ Sĩ Giáp Đồng đủ rồi, ngươi cũng nói người kia chỉ có tu vi Đạo Vương cảnh, có lẽ hắn không đánh lại Vệ Sĩ Giáp Đồng, ta phái năm Vệ Sĩ Giáp Đồng đã đủ.Lão Lục bật cười nói: - Cũng đúng, nếu trực tiếp phái Vệ Sĩ Giáp Bạc sẽ trực tiếp giết tiểu tử kia, vậy thì không vui. Tuy cuối cùng vẫn phải giết hắn nhưng chơi lâu chút tốt hơn.Lúc này Cảnh Ngôn đang cẩn thận vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh.Cảnh Ngôn bỗng cau mày:- A? Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm mặt đất, hắn cảm giác mặt đất rung nhẹ.Cảnh Ngôn nhanh chóng phán đoán:- Nguy rồi, hình như có cái gì đang đến gần chỗ ta.Cảnh Ngôn đoán có cái gì tới gần mình, tốc độ rất nhanh, vì mặt đất chấn động càng lúc càng rõ rệt.Cảnh Ngôn vận chuyển nguyên khí cẩn thận nhìn một hướng, chuẩn bị sẵn sàng:- Là cái gì? Dường như rất cồng kềnh.Nếu tình huống không ổn, bản thân không thể ứng đối Cảnh Ngôn sẽ vào Càn Khôn Giới ngay. Tuy Càn Khôn Giới có khả năng bị đối phương phát hiện, nhưng nếu gặp nguy hiểm mạng sống hắn buộc phải trốn vào Càn Khôn tiểu thế giới.Cảnh Ngôn không đợi bao lâu liền tỏa định năm hơi thở cường đại. Mắt thường chưa thấy nhưng ở nơi không có ánh sáng thần hồn sẽ không bị ảnh hưởng.Cảnh Ngôn nhíu chặt chân mày:- Đây rốt cuộc là cái gì?Giây lát sau Cảnh Ngôn đã thấy thứ đó:- Khôi lỗi?Cảnh Ngôn đã đánh nhau với khôi lỗi trong động phủ Linh La nên không xa lạ gì. Năm bóng dáng nhanh chóng xông lên, Cảnh Ngôn nhận ra ngay đó là khôi lỗi hay ít nhất giống khôi lỗi.Roẹt!Xoẹt xoẹt!Ầm ầm! Phân rõ năm bóng dáng rồi Cảnh Ngôn rút ra đạo khí trường kiếm, kích phát kiếm quang chém hướng mục tiêu.Năm cái bóng thế tới rào rạt rõ ràng mang địch ý, Cảnh Ngôn không ra tay chẳng lẽ chờ bị giết? Hơn nữa ra tay trước thăm dò thực lực của khôi lỗi có thể trước tiên tính toán có cần trốn vào Càn Khôn tiểu thế giới không.Cảnh Ngôn tu vi Đạo Vương cảnh đỉnh, uy lực nhát kiếm siêu khủng bố, võ giả Đạo Vương cảnh không cản nổi một nhát kiếm hắn tùy tay chém.Uy năng đáng sợ quét hướng năm khôi lỗi.Một chuỗi tiếng trầm đục truyền ra.Năm khôi lỗi xông lên trước chợt khựng lại, lực lượng to lớn đẩy chúng nó cùng lùi về. Nhưng chúng chỉ lảo đảo lùi hai bước sau đó năm khôi lỗi cùng giơ cây búa lên, sát ý hừng hực lại xông hướng Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn chém một kiếm thăm dò rồi bình tĩnh lại, ánh mắt trầm xuống chủ động xông hướng năm khôi lỗi:- May mắn, có thể chém giết một phen. Năm khôi lỗi này dường như không quá mạnh.Ầm ầm ầm ầm ầm! Bùm bùm bùm bùm bùm! Trong phút chốc Cảnh Ngôn và năm khôi lỗi đánh nhau.Như Cảnh Ngôn đoán, năm khôi lỗi rất mạnh, chất liệu chế tạo khôi lỗi cực kỳ cứng rắn. Công kích của Cảnh Ngôn trừ phi chém vào khúc mình mới để lại vết thương rõ ràng trên người khôi lỗi.Năm khôi lỗi đều có sức chiến đấu Đạo Vương cảnh đỉnh.Cảnh Ngôn không ngừng xuyên toa giữa năm khôi lỗi:- Sảng khoái! Đánh như vậy mới đã ghiền!Bảy năm luôn tu luyện trong Càn Khôn tiểu thế giới, tuy thực lực tăng mảng lớn nhưng không có ai đánh nhau làm Cảnh Ngôn không thể nghiệm chứng chính xác thực lực tiến bộ bao nhiêu. Giờ có năm khôi lỗi, Cảnh Ngôn càng hiểu rõ hơn thực lực của mình.Trong khi đánh nhau với năm khôi lỗi thì Cảnh Ngôn vẫn giữ lại nhiều thủ đoạn, hắn không biết có ai khống chế khôi lỗi không. Nếu khôi lỗi bị khống chế, sau lưng có võ giả nhân tộc hoặc thần tộc thì Cảnh Ngôn phải giữ thực lực, không thể lật ngửa tất cả lá bài.Lão Lục chép miệng nhởn nhơ chọc Lão Thất:- A! Tiểu tử kia thực lực không tệ, dựa vào tu vi Đạo Vương cảnh mà giết ngang sức với năm Vệ Sĩ Giáp Đồng của Lão Thất, chậc chậc. Lão Thất, xem ra ngươi muốn dùng năm Vệ Sĩ Giáp Đồng đối phó tiểu tử đó hơi khó.Lão Thất hừ lạnh một tiếng: - Hừ! Ta có mắt, biết nhìn, không cần ngươi nói nhiều.Nhìn tình hình năm Vệ Sĩ Giáp Đồng đánh với Cảnh Ngôn là Lão Thất biết rất khó trông vào chúng nó đối phó hắn. Lão Thất không ngờ Cảnh Ngôn thoạt trông chỉ có tu vi Đạo Vương cảnh mà có thể đấu cứng với năm Vệ Sĩ Giáp Đồng.Nhưng Vệ Sĩ Giáp Đồng có một ưu điểm đó là chúng nó là khôi lỗi, miễn có năng lượng sung túc là có thể chém giết mãi, vết thương bình thường không đáng gì với chúng.Tiểu tử kia không lẽ cũng đánh mãi không ngừng được sao? Nguyên khí của hắn vô cùng vô tận? Hiển nhiên không thể nào! Chờ tiểu tử kia tiêu hao nhiều nguyên khí thì năm Vệ Sĩ Giáp Đồng sẽ bắt giữ hắn.Tạm thời năm Vệ Sĩ Giáp Đồng không làm gì được tiểu tử kia nhưng Lão Thất không nóng nảy, mọi thứ nằm trong bàn tay y. Hết chương 644.



Bạn cần đăng nhập để bình luận