Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 104: Chương 104

Sau đó, trong mắt bà ta đầy vẻ hoảng sợ, quỳ xuống đất dập đầu liên tục: “Tôi không dám nữa đâu, không liên quan đến tôi, đều là ông chồng nhà tôi sai khiến cả, ông ấy nói xác chết trong nhà quàn đều đưa đi hỏa thiêu cả, trước khi thiêu cắt tóc đi không ai biết được. Chúng tôi bàn bạc ổn thỏa với ông Lưu rồi, làm thành tóc giả bán đi sẽ chia tám hai, lúc đó chúng tôi cũng đầu óc mê muội thôi mà.”
Tiếp theo, trên mặt bà ta lại trở về khuôn mặt dữ tợn đó: “Tiện nhân, trả tóc lại cho tao!”
Thấy cảnh tượng này, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, nhìn vào đống tóc giả đẹp đẽ rực rỡ trong cửa hàng đều bị dọa tới đồng loại lùi về sau.
Người dân lúc đầu còn nói thay bà ta giờ tức đến sắp hộc máu: “Sao mà có người bất lương đến thế, dám kiếm tiền cả của người chết!”
Châu Thiện lại hỏi: “Vậy chỗ tóc các người gom được đi đâu hết rồi?”
Bà chủ lúc trước còn ngang ngược giờ đã bị dọa chẳng khác gì một cô gái nhỏ, lập tức run rẩy nói: “Đều, đều bán rồi, tóc có người sống có thể bán được không ít tiền.”
Ha, tóc người sống giá thành cao thì được bán lại cho người khác, mà tóc người chết vô chủ bị bọn họ thu gom làm thành tóc giả bán người người sống, đúng là kiếm tiền bất lương!
Châu Thiện gỡ mái tóc giả đó xuống khỏi đầu bà ta, lại cúi người nói với bà ta một câu: “Mỗi một bộ tóc giả trong cửa hàng các người đều có một con quỷ không cam tâm.”
Nói xong, cô cũng mặc kệ sắc mặt sắp sửa sụp đổ của bà chủ, cất bước muốn đi.
Bà chủ sợ sệt nhìn vào bộ tóc giả kia, miệng lập tức hét lên một tiếng, muốn ném bộ tóc giả xuống đất. Nhưng mớ tóc giả đó giống như giòi trong xương bám dính trên tay bà ta, không giãy ra được.
Bà chủ lại vừa khóc vừa la, làm ầm ĩ muốn ném tung mớ tóc giả đi, nhưng càng ném, lòng bà ta càng tuyệt vọng.
Châu Thiện lại hờ hững nhìn quán cắt tóc bị âm sát bao vây đó một cái, quay đầu bỏ đi luôn.
Vừa ra khỏi cửa, thanh niên kia mới phản ứng được, vội vàng giơ tay ngăn cô lại: “Đại sư, nếu cô đã rõ mẹ tôi vì tóc giả ở cửa hàng này mới bị ngất, vậy cô có cách nào chữa cho bà ấy không?”
Đúng nhỉ, suýt nữa quên mất chuyện này.
Châu Thiện vỗ đầu một cái, móc ra tấm bùa hộ thân gấp thành hình tam giác: “Bà ấy chỉ là có bệnh dễ bị tà uế xâm nhập, cộng thêm tuổi cao dương khí yếu nên mới bị ngất, cơ thể không có gì đáng ngại, sau này đeo tấm bùa này lên người, sẽ không sợ tà uế nữa.”
Người thanh niên ngàn vạn lần cảm ơn, lại lấy ra mấy trăm tệ cảm ơn cô.
Châu Thiện ngẫm nghĩ, rút ra một tờ trong đó: “Một tờ này là đủ rồi.”
Sắc mặt người thanh niên vô cùng tốt, vỗ ngực bình bịch: “Sau này trên phố Bắc Thành này, nếu đại sư có chuyện gì, cứ việc đến tìm Triệu Tam tôi.”
Châu Thiện chỉ khẽ mỉm cười.
Phó Kỳ Thâm móc ra một “cục gạch nhỏ” màu đen trong túi, mở bảng ra, để lộ nút bấm bên dưới.
Châu Thiện lần đầu tiên nhìn thấy điện thoại di động, cái này thoạt nhìn như “điện thoại bộ đàm” cỡ nhỏ, tác dụng có lẽ không khác gì cái đó?
Cô hỏi Phó Kỳ Thâm: “Lớp trưởng, cậu muốn làm gì?”
Sắc mặt Phó Kỳ Thâm vô cùng chính trực: “Bọn họ làm ăn phi pháp, phải báo cảnh sát.”
Châu Thiện không nhịn được bật cười, nhún vai, mặc kệ cậu.
Bình yên trở về Trung học cơ sở số Một, Phó Kỳ Thâm sau khi báo cảnh sát cả đường về sắc mặt vẫn đang băn khoăn.
Châu Thiện thấy thế nhướng mày: “Cậu muốn nói gì?”
Phó Kỳ Thâm nhanh chóng liếc cô một cái, im miệng không nói.
Châu Thiện ngược lại thật sự bị cậu khơi lên hứng thú: “Rốt cuộc muốn nói gì?”
Phó Kỳ Thâm thở dài một tiếng: “Vậy tớ nói đấy, cậu không được tức giận đâu.”
Châu Thiện không có ý kiến: “Nói.”
Chỉ thấy, Phó Kỳ Thâm nhíu chặt mày, dưới mắt lờ mờ nổi lên vẻ không tán đồng: “Châu Thiện, chúng ta là lớp người kế tục chủ nghĩa xã hội, không thể làm những trò phong kiến mê tín này.”
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận