Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 202: Chương 202

Vách tường bắt đầu lồi lõm không bằng phẳng, có một gương mặt quỷ dữ tợn dần dần hiện ra trong bức tường, phát ra từng tiếng rống giận dữ không cam lòng, giơ nanh múa vuốt lao đến chỗ hai người.
Châu Thiện bình tĩnh một cách lạ thường, một tay tóm lấy Phó Kỳ Thâm, một tay nhấc hài cốt Cao Ngọc Đình lên, không chút sợ hãi, lao đến gương mặt quỷ đó.
Cô một cước đá vào gương mặt quỷ kia, mặt quỷ trước đó vẫn đang gào thét bị cô đá về trong bức tường, chân cô vừa khéo đạp trên mắt phải của mặt quỷ, bức tường xây bằng gạch đột nhiên như đậu hũ, bị cô nhẹ nhàng vạch một phát liền mở ra.
Hai người một hài cốt ngã xuống trong một con ngõ nhỏ yên lặng không bóng người, Châu Thiện vô cùng bình tĩnh, rút chân bay ra ngoài, vẫn không quên quay đầu dặn dò Phó Kỳ Thâm một câu: “Nắm lấy lưỡi của nó, đừng để nó rụt về, tớ đi lấy đồ.”
Phó Kỳ Thâm giờ mới phát hiện, gương mặt quỷ đó vậy mà cũng theo tới, biểu cảm trên mặt vô cùng trào phúng, phun về phía cậu một đống chất nhầy ghê tởm.
Sau khi Châu Thiện biến mất, sự hoảng hốt và sợ hãi vốn có trên gương mặt Phó Kỳ Thâm đột nhiên biến mất hoàn toàn, cậu không chút biểu cảm xông lên trước, tay phải hung hăng nắm tới, trực tiếp tóm lấy cái lưỡi đang định rụt vào trong tường của nó.
“Hẹn hò? Hửm?”
Lúc Châu Thiện quay lại, cảnh tượng nhìn thấy chính là Phó Kỳ Thâm sắc mặt nhợt nhạt mồ hôi đầm đìa đang vật lộn với cái lưỡi đó, gương mặt quỷ đã biến lớn lên, cái miệng cũng cực kỳ lớn, thoạt nhìn cả người Phó Kỳ Thâm đều sắp sửa bị nó lôi kéo nuốt vào trong rồi.
Châu Thiện vội vàng giơ tay cứu cậu từ dưới cái miệng đó ra, Phó Kỳ Thâm yếu ớt lạ thường, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tớ bắt được nó rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Phó Kỳ Thâm, trong lòng Châu Thiện lần đầu tiên có một loại —— cảm giác áy náy.
Trong tay cô đang cầm ba lô của mình, vỗ vai Phó Kỳ Thâm như an ủi: “Cậu ở đây đợi tớ đã, tớ diệt trừ con quỷ này xong sẽ ra.”
Nói xong, cô lần nữa từ cái miệng quỷ chui vào trong.
Không đến một phút, Châu Thiện ngơ ngác chui ra ngoài, cực kỳ không thể tin nổi: “Không còn!”
“Cái gì không còn?” Mi mắt Phó Kỳ Thâm khẽ rũ xuống.
“Quỷ vực đó.” Trong tay Châu Thiện vẫn đang cầm một cái la bàn, kim trên la bàn vẫn đang chuyển động không có mục đích, trước khi rời khỏi quỷ vực, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của ma quỷ đó trong tường, nhưng bây giờ cô chỉ là trở về quán net lấy ba lô của mình, hơi thở của ma quỷ này đã biến mất không thấy tăm tích.
Hơn nữa Châu Thiện còn phát hiện một chuyện rất kỳ quái, rõ ràng trước khi cô và Phó Kỳ Thâm tiến vào quỷ vực, là đang ở trong quán net đó, cô còn treo tận mấy phút, cô biến mất ngay trong quán net đó, nhưng tất cả mọi người trong quán đều giống như không biết chuyện này, ba lô của cô lại nằm yên trong một góc không ai chú ý đến.
Theo lý mà nói, hai con người đột nhiên biến mất không thấy đâu dưới cặp mắt bao người, chẳng lẽ không nên dấy lên một trận hỗn loạn sao? Chí ít cũng phải báo cảnh sát mới phải.
Có lẽ là sự xuất hiện của quỷ vực đã ảnh hưởng đến cảm nhận của mọi người?
Có điều nhắc tới báo cảnh sát, Châu Thiện thầm nghĩ, trước mắt đích thực có một chuyện cần phải báo cảnh sát.
Cô và Phó Kỳ Thâm hai người cùng nhìn vào bộ hài cốt tách ra nằm dưới đất rồi bốn mắt nhìn nhau. Cô mang hài cốt của Cao Ngọc Đình ra khỏi quỷ vực hoàn toàn là suy nghĩ trong chốc lát, cô cảm thấy nếu đã gặp được chính là duyên phận, cộng thêm Cao Ngọc Đình tốt xấu gì cũng là giáo viên của Trung học cơ sở số Một, để mặc di hài cô ấy ở một nơi quỷ quái như vậy hình như khá đáng thương.
Nhưng sau khi thật sự mang ra ngoài rồi, cô lại không biết nên xử trí thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận