Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 299: Chương 299

Phó Kỳ Thâm thấy thế thì theo sau Châu Thiện, nên cô mua hai móng heo, đưa cho cậu một cái.
Phó Kỳ Thâm lại khoát tay từ chối:
“Cậu ăn đi.”
Châu Thiện không khách khí rút tay về, ăn hai cái vẫn còn thèm đấy!
Châu Thiện vừa cắn móng heo vừa chờ đèn giao thông. Phó Kỳ Thâm đứng bên cạnh, hơi nghiêng người, không cho người khác đụng phải cô.
Châu Thiện bỗng bị một thứ ở dưới chân hấp dẫn sự chú ý.
Châu Thiện còn nhai thịt, cúi đầu xuống, chỉ thấy dưới chân cô có một cái bao đỏ gấp từ giấy đỏ, miệng bao mở lộ ra hai tờ giấy màu hồng.
Có nhiều người chờ đèn giao thông nhưng dường như không nhìn thấy bao đỏ này, chỉ có một mình Châu Thiện phát hiện ra nó.
Châu Thiện suy nghĩ một hồi, nhét móng heo chưa gặm hết vào ngực Phó Kỳ Thâm:
“Cậu cầm giúp tôi, không được ăn vụng."
Châu Thiện cúi người nhặt bao đỏ lên, rút ra hai tờ tiền lớn một trăm tệ, nhìn vào trong bao, cô dùng hai ngón tay kẹp một lũ tóc ra, sợi tóc ngắn mà thô, thoạt nhìn là tóc của đàn ông.
Châu Thiện như có cảm ứng, nhìn chằm chằm một phương hướng.
Một bà già sáu, bảy mươi tuổi núp dưới một cây cột đèn đường nhìn hướng Châu Thiện, khi thấy cô nhặt bao đỏ lên thì trên mặt lộ chút vui sướng.
Phó Kỳ Thâm lúc này cũng trông thấy bao đỏ, nhíu mày hỏi:
“Cái này là”
Châu Thiện vênh váo đắc ý huơ hai tờ tiền trăm tệ qua lại trước mặt Phó Kỳ Thâm, rất là vui vẻ nói:
“Tôi đây trời sinh xinh đẹp, rốt cuộc có người vừa ý muốn rước tôi về làm vợ ấy mà.”
Về người này, mặc kệ đó là người sống hay chết thì Châu Thiện đều thầm khen một câu:
“Rất có mắt nhìn!”
Nhưng khi Phó Kỳ Thâm nghe thấy câu nói này thì biểu cảm trên mặt không vui chút nào.
Ngay lúc này, bên cạnh lao ra hai người, họ kéo cánh tay, túm bàn tay, muốn lôi Châu Thiện vào trong ngõ hẻm.
Dẫn đầu là bà già lúc trước cười sung sướng, bà ta lau nước mắt nói: "Niếp Niếp, bà biết cháu yêu sớm bị chủ nhiệm lớp mắng không muốn đi học, nhưng không thể bỏ nhà đi, mấy ngày này làm bà nội lo lắng gần chết."
Ồn ào ở đây rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của nhiều người chờ qua đường cái.
Phó Kỳ Thâm cơ hồ giây lát được ý đồ của đối phương, đứng ra che ở trước mặt Châu Thiện:
“Thật sự nghĩ thế giới này không có pháp luật phải không? Muốn cưỡng ép lừa bán ngay giữa đường?”
Phản ứng của bà già kia rất nhanh:
“Tao biết mày, mày là côn đồ lừa Niếp Niếp nhà tao bỏ trốn! Nếu không phải tại mày thì Niếp Niếp nhà tao đã không bỏ nhà đi."
Bà ta tràn đầy tình cảm gào to, quần chúng vây xem chỉ trỏ.
“Mới bao nhiêu lớn mà đã yêu sớm rồi, con nít thời nay làm sao vậy.”
“Tên côn đồ kia còn nói bà nội là bắt cóc con nít.”
“Đúng rồi, con gái nhà lành mà chạy theo côn đồ, gặp tôi thì tôi cũng tức giận.”
Bà già thấy mục đích đạt đến, vội vàng chỉ vào mũi của Châu Thiện mắng:
“Mẹ của cháu bị cháu chọc tức nằm viện rồi, hôm nay cháu phải theo bà về nhà gặp mẹ. Thiết Thạch, dù phải dùng vũ lực cũng quyết bắt con bé về!”
Một người đàn ông cao to đen hôi cầm dây thừng bước ra, ánh mắt mang chút ác ý nhìn Phó Kỳ Thâm:
“Thằng kia mau xéo đi, nếu không thì bố trói mày luôn.”
Châu Thiện đầu tiên là núp sau lưng Phó Kỳ Thâm, giống như bị tình cảnh này dọa ngu ra, khi cô nhìn bà già nhìn như hiền lành trên thực tế hùng hổ thì nặn ra hai hàng nước mắt cá sấu, cô gào khóc, âm thanh cực kỳ bi thiết: “Bà nội, bà nói có thật không? Mẹ của con nằm viện ạ? Mẹ đang ở bệnh viện nào? Con muốn đi gặp mẹ!”
Không chỉ là Phó Kỳ Thâm, ngay cả người đi đường cũng bị cách làm của Châu Thiện làm ngớ người.
Những người này nhủ thầm:
“Không chừng là đồ ngốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận