Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 126: chương 126

Trên thực tế không phải tụ linh, chính là tụ sát.
Châu Thiện không do dự nữa, dùng khí quán đỉnh mở tuệ nhãn, nhìn trên thân thể đám người trong công trường đều có âm khí dày đặc thì líu lưỡi, bao gồm chính cô cũng bị dính âm khí, nhưng bởi vì có công đức kim quang hộ thể, tất cả âm khí chưa thể xâm nhập vào người của cô.
Sắc mặt Châu Thiện hơi nghiêm túc nói:
“Nếu không tìm được thân thể của Phật đứt đầu thì tất cả các người sẽ chết.”
Tất cả những người có mặt nghe vậy đều im phăng phắc.
Ông chủ bất động sản bận việc nên không thể đi cùng, quản đốc của công trường không mấy tín nhiệm Châu Thiện, nghe vậy không nhịn được cười:
“Chết? Đùa gì vậy."
Châu Thiện chỉ là hờ hững nhìn chằm chằm hắn.
Quản đốc kia lâu nay ở trong công trường quen được công nhân tâng bốc, đã bao giờ gặp ánh nhìn chói mắt như vậy, bỗng chốc nổi giận, cố tình bởi vì tuổi của Châu Thiện làm hắn khó mà nổi nóng, đành nén giận nói:
“Tôi không biết cô làm sao lừa được ông chủ của tôi, nhưng đừng mơ nói bậy bạ trước mặt tôi, bố không tin mấy cái ma quỷ này!”
Hắn phun nước miếng xuống đất:
“Còn nhỏ không lo đi học, bắt chước người ta ra đời lừa tiền.”
Hắn ghét nhất người khác nói đến chữ chết, Châu Thiện động vào kiêng kỵ của hắn, quản đốc sớm vứt lời dặn của ông chủ lên chín tầng mây.
Châu Thiện bỗng dưng bị mắng vào mặt, biểu cảm lộ chút cáu giận, xoay người phất tay áo bỏ đi, lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Không tin thì đừng mời tôi!”
Quản đốc trước kia bị thần côn* lừa một lần, bây giờ ghét cay ghét đắng thầy phong thủy, nghe vậy không nể mặt nói:
“Nhóc nghĩ bố đây thích mời đám lừa đảo mấy người lắm à? Há mồm ngậm miệng cứ bảo chết, đồ khùng!”
(*) Gọi chung thầy tướng số, nhưng phần lớn ý chỉ giả danh lừa bịp.
Công nhân cầm đầu nghe không nổi nữa, kéo quản đốc lại:
“Lão Cam, ai lại nói năng như thế với một cô bé!”
Cam Viễn máu nóng dồn lên não, nghe vậy mới ngẩn ra, tuy hắn hơi nóng tính nhưng xưa nay chưa bao giờ nóng nảy đến mức này. Tuy nhiên vừa rồi nhìn thấy đầu Phật khiến Cam Viễn muốn chửi người, cộng thêm nghe Châu Thiện nói chết hết, trong lòng hắn càng thêm bức bối, quả thực không giống như chính mình nữa, lúc này mới bình tĩnh lại.
“Cô bé kia đâu?”
“Đi lâu rồi.”
Cam Viễn có chút hối hận, hành vi vừa rồi của mình nhất định là đắc tội với người.
Công nhân cười trêu Cam Viễn vài câu, hắn bình ổn tâm tình, nhưng bởi vì chọc tức khách quý của ông chủ bỏ đi nên vẫn thấy hơi lo.
Chờ ông chủ Lưu Phú gọi điện thoại hỏi, Cam Viễn mơ hồ nói cô gái kia không phát hiện cái gì trong công trường, có lẽ không có năng lực không thấy ra cái gì, hoặc là thật sự không có chuyện.
Lưu Phú nghe vậy cũng nhíu mày, nhưng Cam Viễn đã đánh tiếng với đám công nhân trước rồi, vì thế Lưu Phú không hỏi thăm được gì, chỉ có thể đoán rằng Châu Thiện đúng là có tiếng mà không có miếng.
Cam Viễn thấy Lưu Phú không tiếp tục truy cứu chuyện này mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, cuối cùng lừa dối thành công.
Chạng vạng sắp vào đêm, Cam Viễn cưỡi chiếc motor về nhà, hắn một bên huýt sáo một bên sung sướng thầm nghĩ vợ ở nhà chắc sẽ nấu xương hầm miến mà mình thích ăn nhất, tưởng tượng về nhà sẽ được ăn món ngon ưa thích, hắn không kiềm được lại đạp ga lái nhanh hơn.
Đường bên này hẻo lánh, một con đường nhựa hẹp khó thấy xa được, đường cong cong như khúc ruột.
Không biết từ khi nào trăng đã ló đầu, trên trời sao lưa thưa, gió đêm thổi vào mặt.
Cam Viễn ngâm nga câu hát chạy về nhà, đột nhiên cảm giác ghế sau xe máy nặng trịch, giống như có người ngồi.
Cam Viễn giật mình, không tự giác nhìn kính chiếu hậu, nhưng ghế sau trống rỗng đâu có ai ngồi?
Tuy nhiên cảm giác có thêm người này rất thật.
Cam Viễn cảm thấy hơi lạ, tốc độ xe giảm chậm, ghế sau nặng dần, càng lúc càng nặng, khiến tốc độ xe máy chạy cũng chậm hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận