Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 147: Chương 147

Nhưng lúc ấy Châu Thiện vừa mới xử lý quỷ anh trong bụng Phan Mỹ Phượng, trong lòng khó tránh có chút thương tâm. Cô nhìn ra Ngô Uyển Thanh cầu con cầu đến mức sốt ruột tuyệt vọng, lại nhìn thấy công đức khí màu xám trên đỉnh đầu Ngô Uyển Thanh lờ mờ có một sợi công đức khí trắng, đây là cảnh tượng mà chỉ có cứu trẻ nhỏ mới phản ánh ra trong công đức khí trên đỉnh đầu.
Ngô Uyển Thanh lúc ấy lương tâm chưa mất đi, gương mặt lại u sầu, Châu Thiện cũng không biết chính mình lúc đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì, mới lên tiếng nhắc nhở cô ta.
Chỉ đáng tiếc, gỗ mục không thể chạm khắc. Hoặc là nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cô xem tướng chỉ vội vã nhìn qua một cái, chú ý đến đường con cái của Ngô Uyển Thanh, nhưng không kịp nhìn thấy bản tính ích kỷ tư lợi của cô ta.
Khí vận đen là kẻ ác, khí vận vàng là người thiện, mà khí vận màu trắng thuộc riêng về trẻ con. Khí vận xám là người bình thường, màu xám càng sâu, ác tính càng nặng.
Ban đầu sợi công đức màu trắng khi Ngô Uyển Thanh cứu đứa bé sơ sinh kia giờ đã bị công đức khí màu xám nhuộm mất, hơn nữa càng xám hơn so với trước đó.
Châu Thiện lặng lẽ đóng tuệ nhãn, nếu như lúc ấy cô không lên tiếng nhắc nhở, đứa bé trong số mạng Ngô Uyển Thanh sẽ rời đi lúc cô ta chưa từng biết đến, cô ta sẽ thất vọng đau lòng, nhưng đứa trẻ được nhận nuôi kia, lại sẽ mãi yên ổn ở trong nhà họ Chân.
Cô không sợ bản thân mình phá thiên mệnh, chỉ sợ, một câu nói nhẹ nhàng ban đầu gây ra ảnh hưởng không thể cứu vãn cho đứa trẻ kia.
Châu Thiện nhịn không được lại bấm tay tính toán, tính đến sắc mặt nhợt nhạt, mãi đến khi tính ra đứa bé bị Ngô Uyển Thanh vứt trả về lại được hai ông bà già vứt đến viện phúc lợi, cuối cùng được một đôi vợ chồng thiện tâm chân chính nhận nuôi mới chịu thôi.
Cô giơ tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhưng không nén được bật cười, như thế cũng tốt.
Đối với đứa trẻ kia mà nói, cha mẹ nuôi thật sự suy nghĩ cho nó, hẳn tốt hơn nhiều so với nhà họ Chân xấu xa hỗn loạn kia.
Cái thai này của Uyển Thanh không còn, ngày tháng tốt đẹp của cô ta cũng hết rồi.
Châu Thiện trầm tĩnh thu mắt, cũng không định ra tay.
————
Nhiêu Xuân Cầm nằm trên giường hơi thở mong manh, tha thiết nhìn vào bà lão đầu đầy tóc bạc đối diện: “Phàn Tiên Cô, bà nhất định phải cứu tôi, mấy ngày gần đây lúc nào tôi cũng nhìn thấy quỷ.”
Sau khi Châu Thiện ép thời vận của bà ta xuống, tuy rằng Mộc Tông không còn quấy rối bà ta nữa, nhưng những cô hồn dã quỷ khác lại thường xuyên đến đầu giường bà ta chọc ghẹo. Chưa đến một tuần, Nhiêu Xuân Cầm đã bị dọa đến gầy rộc, bà ta sợ chết lắm rồi, xin Châu Gia Xương để hắn ta mời Phàn Tiên Cô đến.
Châu Gia Xương cũng có chút tâm sự, sau khi nghe nói Phàn Tiên Cô thật sự có chút bản lĩnh cũng động lòng, bỏ ra năm trăm đồng mời người tới chuẩn bị xem thử. Nếu chuyện khá nghiêm trọng, còn phải đưa thêm tiền.
Bà lão họ Phàn đó từ bi nhìn Nhiêu Xuân Cầm một cái: “Yên tâm, bản lĩnh của tôi bà còn không rõ sao? Hôm nay nhất định giải quyết xong chuyện của bà!”
Nhiêu Xuân Cầm lúc này mới gật đầu một cách đáng thương.
Phàn Tiên Cô trước tiên móc hai dúm gạo nếp nhỏ từ trong túi vải nhỏ đeo trên vai xuống, rắc một cái vòng nhỏ, lại đốt ba nén hương sợi trong vòng tròn.
Ba nén hương sợi đó không biết làm bằng vật liệu gì, khói đốt lên cực kỳ lớn, rất nhanh đã bốc lên lên một làn khói đen như sương mù, mà Phàn Tiên Cô ngồi ngay trước vòng tròn, chắp tay trước ngực, môi cũng bắt đầu không ngừng mấp máy.
Châu Gia Xương xem đến tò mò: “Mẹ, bà ấy đang làm gì vậy?”
Sắc mặt Nhiêu Xuân Cầm lại hết sức nghiêm túc, rõ ràng không phải là lần đầu nhìn thấy Phàn Tiên Cô làm vậy: “Con nhỏ tiếng một chút, Tiên Cô đang mời đại tiên đấy, để xem việc cho chúng ta.” “
Bạn cần đăng nhập để bình luận