Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 229: Chương 229

Rất nhanh, Nghê Bằng cũng thấy biểu cảm trên mặt Trần Thiên Tông, bất giác ngừng cười.
Bạch Ngọc đẩy Trần Thiên Tông ra ngoài, mấy thầy phong thủy khác theo sau. Trên mặt Trần Thiên Tông lộ rõ thất vọng, hiện tại ông bắt đầu cho rằng Châu Thiện tùy tiện nói bậy.
Trần Thiên Tông thậm chí không muốn lại nhìn Châu Thiện nữa:
“Châu tiên sinh, cảm ơn cô có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ tiến đến, chúng tôi sẽ gửi đủ năm trăm nghìn vào tài khoản của tiên sinh.”
Châu Thiện nghe câu nói ủ rũ của Trần Thiên Tông thì hé miệng dường như muốn giải thích.
Châu Thiện ngẫm nghĩ, bước chân theo kịp xe lăn:
“Tôi đi lấy nước Vong Xuyên, các người kiếm ngũ độc, nhưng trước khi lấy nước Vong Xuyên hãy đón một người giúp tôi.”
Bạch Ngọc luôn giữ im lặng không kiềm được liếc cô:
“Sư phụ của tôi không tin cô, chẳng lẽ cô thật sự cứng đầu tới cùng?”
Trần Thiên Tông cười gượng nói:
“Cho dù Châu tiên sinh nói là thật sự, trên thế giới này có Hoàng Tuyền Vong Xuyên, nhưng chẳng lẽ có ai lấy được sao? Truyền thuyết tu hành đạo phong thủy đến cao thâm thì có thể sai khiến âm binh, nhưng mà âm binh chính là tử hồn, sợ nhất là Vong Xuyên."
Châu Thiện nhẹ gật đầu: “Cho nên cần sinh hồn đi."
Trần Thiên Tông cảm thấy Châu Thiện nói linh tinh:
“Sinh hồn? Không nói tới hồn phách rời thể xác thì người này không khác gì chết đi, hay nói đường Hoàng Tuyền có vào không ra, cho dù sinh hồn có thể đi vào nhưng làm sao lấy nước Vong Xuyên ra được?”
Châu Thiện chớp chớp mắt:
“Ông nói rất có lý, đúng là lấy nước rất hung hiểm.”
Trần Thiên Tông cho rằng Châu Thiện tính đánh trống rút lui, hoặc phải nói là không tiếp tục mở miệng gạt người, ngọn lửa le lói trong lòng ông tắt ngấm, trông ông bỗng chốc già đi vài tuổi, có chút suy sụp tinh thần.
“Bây giờ tôi cảm thấy chuyện hung hiểm như vậy ba triệu dường như hơi thiếu, Trần lão tiên sinh cho tôi thêm một ít đi.”
Bạch Ngọc trợn to mắt lạnh, khó tin nhìn Châu Thiện cười tủm tỉm:
“Cô muốn tiền đến không cần sống nữa sao?”
Biểu cảm trên mặt Trần Thiên Tông khó đoán:
“Nếu cô có thể lấy được nước Vong Xuyên, chữa lành bệnh cho ông ấy thì dù là một chục triệu tôi cũng trả được.”
Châu Thiện giơ tay phải ra:
“Đồng ý!”
Trần Thiên Tông nghi ngờ nhìn cô:
“Làm gì vậy?”
“Thì vỗ tay làm chứng.”
Bởi vì việc này, tất cả những người có mặt đều muốn nhìn Châu Thiện làm trò cười, nên bốn thầy phong thủy đều không rời đi mà ở lại trang viên nhấm nháp trà. Trần Thiên Tông nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Châu Thiện sai người đón Phó Kỳ Thâm tới.
Phó Kỳ Thâm đến nơi liền thấy Châu Thiện ở trong đám người nhàn nhã gác chéo chân ngồi nhấm nháp trà ăn bánh, cậu nhíu mày hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?"
Châu Thiện ngược lại hoàn toàn không quan tâm:
“Tớ muốn xuống âm phủ một chuyến, dọc đường có chút hung hiểm, cậu hãy hộ pháp cho tớ.”
Châu Thiện nhón chân nói nhỏ vào tai Phó Kỳ Thâm:
“Tớ không tin người khác.”
Châu Thiện thì thầm mang theo chút hơi nóng khiến Phó Kỳ Thâm cảm thấy lỗ tai tệ dại, như có dòng điện chạy nhẹ khắp người.
Khi Phó Kỳ Thâm nghe ba chữ ‘xuống âm phủ’ thì trợn to mắt hỏi:
“Lần này cậu nhận mối làm ăn gì vậy?!”
Dù Phó Kỳ Thâm gà mờ tới đâu cũng biết hồn phách con người không thể rời xác, nếu lìa xác sẽ có nguy hiểm mạng sống.
Châu Thiện bĩu môi:
“Hiện tại tớ có thể linh hồn xuất khiếu thời gian một nén hương, một nén hương hẳn là đủ rồi."
Châu Thiện mím môi lấy một cây hương độ hồn ra khỏi ba lô đưa cho Phó Kỳ Thâm:
“Đốt nó, luôn giữ cho hương không tắt, không cho phép bất cứ người nào đụng vào thân hình của tớ, kiến hay muỗi đều không được. Nếu hương dẫn hồn cháy hết mà tớ còn chưa về lại thì”
Bạn cần đăng nhập để bình luận