Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 247: Chương 247

Mặt của ‘Trần Tuệ’ điên cuồng cực độ:
“Người đứng về phía bọn chúng đều đáng chết! Đáng chết!"
Mười mấy năm qua, ba con quỷ đã sớm bị quỷ tính xâm thực trở thành lệ quỷ, thật sự không nói lý.
Lệ quỷ không chút nương tình liên tục quất hai người, tất cả đều là chiêu thức lấy mạng. Trong lòng Châu Thiện bất giác cháy lửa, cô chộp lấy ba lô của mình, lấy một cái bình ra, mở nắp bình, vốc một nắm tro trắng tinh ném vào mặt của ‘Trần Tuệ’.
Vôi này không phải vật phàm, cô lấy xương của trâu nước chết già trong thôn mài thành tro, trộn với phấn của sừng tê giác, vôi sống, bột nếp, tất cả đúng tỷ lệ, có hiệu quả với quỷ nhập xác.
Vôi bay vào mặt ‘Trần Tuệ’ lập tức có hiệu quả, thân hình của Trần Tuệ còn bị sương mù đen dày đặc bao bọc, gân xanh trên mặt đã lặn xuống một nửa.
Khi Trần Tuệ nhìn thấy Châu Thiện thì xoe tròn mắt, trong mắt đều là tuyệt vọng:
“Cầu xin hai người, hãy cứu con trai của tôi!”
Châu Thiện chưa kịp nói chuyện thì những gân xanh lại nổi lên, đan xen giao thác, trông như con quỷ nam ở trong người Trần Tuệ đang tranh cướp quyền điều khiển thân thể.
Đồ vật của thầy phong thủy đối phó ma quỷ gần như có hiệu quả gấp mấy lần, nhưng với người sống thì hiệu quả giảm mạnh. Quỷ nam biết điều đó nên mới bám vào người Trần Tuệ, để cản tay, dù sao có thể trừ quỷ nhưng không được giết người.
Huống chi hắn đối mặt Châu Thiện có điều kiện cứng nhắc là không thể giết người thì càng chiếm ưu thế. Châu Thiện rõ ràng giữ một đống pháp bảo nhưng đều không thể dùng, dù sao phàm nhân yếu ớt hơn quỷ nhiều, cô sợ lỡ tay đập chết Trần Tuệ, đến lúc đó khổ cho cô.
Vì thế Châu Thiện mắt lạnh nhìn hai hồn tranh chấp trong người Trần Tuệ, mãi không ra tay, sự thật thì trong lòng đang suy tính tìm thời cơ thích hợp đuổi con quỷ kia khỏi người Trần Tuệ, đến lúc đó mặc kệ Ngưu Lực muốn báo thù hay Trần Tuệ muốn cứu con trai đều dễ giải quyết hơn nhiều.
Khó khăn đè những sợi gân xanh xuống, con ngươi đỏ rực của Trần Tuệ che kín tơ máu:
“Anh Ngưu!”
Khói đen trên người Trần Tuệ tán đi một tích tắc rồi lại cuồn cuộn mãnh liệt hơn.
Dường như Trần Tuệ từ bỏ giãy giụa:
“Anh Ngưu, tôi biết mình và Đại Tráng có lỗi với anh nhiều, chúng tôi nên đi báo cảnh sát. Nhưng chúng tôi không có tiền, không có cả tiền cho Tiểu Tề làm giải phẫu. Bọn họ nói sẽ cho tôi tiền, kêu chúng tôi đừng báo cảnh sát, nên tôi đồng ý.”
Trên mặt Trần Tuệ chảy hai dòng lệ, nét mặt uể oải, xám tro:
“Là tôi và Đại Tráng có lỗi với gia đình các người. Anh Ngưu, là anh giới thiệu cho Đại Tráng vào nhà máy, chúng tôi chẳng những không báo ân, còn muội lương tâm, lấy oán trả ơn, tôi và Đại Tráng đáng chết, tôi thừa nhận, nhưng mà Tiểu Tề vô tội! Thằng bé chưa từng hại các người, nó không hại Kỳ Kỳ!”
Trong người Trần Tuệ vang lên một giọng nói khác, là giọng nam khàn đục kia:
“Hắn nhìn, hắn luôn ở bên cạnh nhìn!"
Năm đó trong nhà ngang có hai đứa trẻ không được người ta thích, một là Kỳ Kỳ bị cô gái câm ‘làm điếm’ mọi người khinh bỉ sinh ra, thứ hai là Quảng Niệm Tề trên mặt trời sinh mọc viên bướu to vô cùng xấu xí.
Thật ra con nít không có khả năng phân biệt với đúng sai, nhưng rất giỏi nhận biết đẹp xấu. Bởi vậy nên Quảng Niệm Tề còn bị ghét nhiều hơn Kỳ Kỳ.
Nhiều đứa con nít nhưng không ai chịu chơi với Quảng Niệm Tề, cậu ta nhìn Kỳ Kỳ cũng không có ai chịu chơi nên lại làm quen. Ban đầu Kỳ Kỳ cũng rất sợ gương mặt của Quảng Niệm Tề, nhưng rất nhanh ném sợ hãi đi, hai đứa trẻ cô độc bắt đầu chơi với nhau.
Bồn hoa nhỏ hẻo lánh phía sau nhà ngang là căn cứ bí mật của hai đứa, chúng thường ném tuyết, đắp người tuyết ở chỗ đó, tất cả đều là học từ lũ trẻ khác, dù chỉ có hai người nhưng vẫn chơi rất vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận