Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 322: Chương 322

Niên Dư hỏi cô:
“Trứng gà lẫn gạo nếp có tác dụng gì?"
Châu Thiện nói: "Đây là một loại vật tế ngày xưa cúng Hà Bá, nói theo phong tục thì vật tế có bốn loại, trứng tươi lẫn gạo nếp, vật sống, đồng nam đồng nữ, thiếu nữ xinh đẹp. Chắc chắn không thể dùng hai loại sau, kiếm vật sống hơi phiền phức, cho nên chọn cái đơn giản nhất.”
Vật sống cần lập bàn cúng, ngay tại chỗ giết lấy máu, đổ máu tươi vào giữa sông, dùng bè gỗ đánh chìm xác súc vật xuống đáy sông. Lễ cúng sông quy mô lớn rất thường thấy, nhưng nếu bọn họ dám làm nghi thức này bên bờ sông Tây An e rằng sẽ bị quần chúng thủ đô nhiệt tình lấy tội danh ‘tụ tập tuyên dương phong kiến mê tín’ đưa đi uống trà.
Gió càng mạnh hơn, sóng càng dữ hơn, trên một trăm trứng gà giống như tan thành bọt nước, trong khoảnh khắc biến mất. Niên Dư thầm lo âu, nhưng cảm giác bị dòm ngó chưa biến mất, anh ta nhìn qua khóe mắt dường như bắt giữ đến cái gì, nhìn kỹ thì thấy bên dưới nước sông đục từ khi nào ẩn núp một vật khổng lồ, nó lặng yên ở đáy nước hình thành bóng ma to lớn.
Trong mơ hồ Niên Dư dường như còn nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực to cỡ đèn lồng, khi ánh mắt của anh ta và đôi mắt dưới nước giao nhau, lạnh lẽo vô biên thổi quét anh ta, thần thánh, cao quý, càng khiến người sợ hãi.
Niên Dư bị dọa đến nỗi mềm chân, loại vật khổng lồ này rõ ràng đã vượt qua nhận tri của anh ta.
Trước kia nước sông Tân An trong veo, nhiều cá tôm, nước ở đầu nguồn có thể uống trực tiếp. Nhưng tùy theo thời đại phát triển, nước thải công nghiệp và nước dơ sinh hoạt đều đổ vào con sông này, cá tôm dần biến mất, nước sông đục ngầu, cá chết gần hết, tuyệt đối không thể nào có sinh vật lớn như vậy. Niên Dư không hình dung được, sinh vật dưới nước to cỡ một căn nhà, anh ta không rành về sinh vật nhưng biết thường thức cơ bản, trừ phi ở biển sâu, trên thế giới này căn bản không thể nào tồn tại vật khổng lồ đến mức đó.
Mấu chốt là đám người thư ký đều tỏ ra cực kỳ bình thường, nhìn biểu cảm của họ hẳn là không nhìn thứ ở đáy nước.
Châu Thiện ở đằng trước lòng máy động, cảm ứng được cái gì:
“Tôi đi xuống xem thử.”
Châu Thiện nói xong không đợi người ngoài phản ứng, nhảy từ cây cầu cách mặt nước mười mấy mét rơi xuống nước sông cuồn cuộn.
Nước đang lên mà làm hành vi này không khác gì tự sát.
Niên Dư bị sợ tới mức hồn phi phách tán, vứt bỏ cây dù, dù bị gió cuốn vào trong sông, anh ta mặc kệ cây dù, chạy nhanh qua nắm lan can cầu liều mạng nhìn xuống:
“Cô Châu, cô Châu!”
Tiếng kêu gọi biến mất trong tiếng nước ầm ầm.
Mồ hôi của Niên Dư xen lẫn nước mưa chảy xuống: “Nhanh, nhanh đi báo cảnh sát, kêu đội tàu mau đi vớt!”
Phó Kỳ Thâm đi theo Châu Thiện nhiều năm tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô:
“Không cần."
Niên Dư sắp điên:
“Sẽ ra mạng người!”
Phó Kỳ Thâm cực kỳ bình tĩnh: “Sẽ không, cô ấy biết chừng mực, chúng ta chờ là được.”
Niên Dư và Phó Kỳ Thâm giằng co giây lát, vẫn cho rằng mạng người là lớn nhất:
“Dù bơi giỏi cũng không thể lấy việc này ra đùa, nhanh chóng báo cảnh sát."
Phó Kỳ Thâm cố gắng nhẫn nhịn:
“Ông Niên, ông đã đồng ý sẽ hết sức tôn trọng công việc của chúng tôi.”
Trong lúc hai người giằng co trên cầu thì Châu Thiện đã lặn xuống nước, cô phát hiện bóng đen ở đáy nước, cố ý lặn sâu hơn xem xét. Nước rất sâu, lúc nãy đứng trên cầu nhìn thì vật khổng lồ ở ngay dưới nước, nhưng Châu Thiện lặn xuống ba, bốn mét vẫn không thấy thứ kia.
Lại lặn xuống hơn ba mét thì Châu Thiện rốt cuộc nhìn thấy thứ ở đáy sông.
Thứ này hình dạng giống rùa đen, cổ nhô ra như cục u, mặt mũi xấu xí, hình thể to lớn, người khoác một chiếc mai màu xanh đen, đây là một con ba ba già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận