Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 345: Chương 345

Lương Vi vươn tay vuốt hình thiếu niên thanh xuân sức sống trong đồng hồ, hơi nghiêng người sang trái.
“Em nghĩ hắn là anh, nhưng sau này em biết ai đều không phải là anh.”
Nói đến thật buồn cười, Lương Vi và Dương Lạc Hoài gặp nhau giống như khởi đầu cho câu chuyện máu chó bình thường trên cõi đời.
Lương Vi du học trở về, muốn thoát khỏi kiểm soát của nhà họ Lương, không quay đầu lại bước vào giới giải trí, dựa vào bề ngoài xinh đẹp và kỹ thuật diễn tốt nhanh chóng nổi tiếng.
Lúc ấy Dương Lạc Hoài chỉ là một thư ký trường quay bình thường trong đoàn phim, Lương Vi là ngôi sao mới đang lên.
Mặt mày của Dương Lạc Hoài có năm phần giống người yêu đã chết, Lương Vi nhìn hắn tựa như nhìn thấy người yêu.
Mặc dù như vậy, Lương Vi biết rõ Dương Lạc Hoài không phải Lư Phi Vũ.
Mãi đến khi Lương Vi nhìn thấy người trong đoàn phim không kiêng nể gì trào phúng thư ký trường quay nhỏ này, cô ấy tức giận, sau đó thư ký trường quay nhỏ kia trở thành trợ lý nhỏ bên cạnh cô ấy.
Trợ lý nhỏ nhiệt tình theo đuổi Lương Vi, người trong giới đều thấy, nhiều người cười nhạo Dương Lạc Hoài cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Lương Vi không nói gì, vẫn mãi mê bôn ba trong thế giới của mình.
Mãi tới khi đợt dịch bệnh ở thủ đô, Lương Vi cũng bị bệnh đưa đi cách ly, trong giới hạn sống và chết, ngôi sao lớn và người bình thường không khác gì nhau. Bạn bè trong giới đều rời khỏi Lương Vi, cho rằng cô ấy chết chắc rồi.
Một đêm khuya, Dương Lạc Hoài gõ cánh cửa sổ phòng cách ly của Lương Vi, tặng cho cô ấy một bát canh nóng, hậu quả là bị cách ly chung với cô ấy.
Từ khoảnh khắc đó, Lương Vi quyết định phải cho chính mình một cơ hội, một cơ hội sống lại, một cơ hội quên đi Lư Phi Vũ.
Cô ấy sắp thành công.
Lúc này mới hiểu tình thâm ý trọng của Dương Lạc Hoài ngay từ đầu đã thành lập trên dối trá, hắn dựng lâu đài hoa mỹ tình yêu cho Lương Vi, nền thì lỏng lẻo.
Nhưng không sao.
Trong mắt Lương Vi tràn đầy cầu xin:
“Đại sư, tôi rất muốn nhìn thấy anh ấy.”
Muốn xem hắn đã già chưa, có gầy hơn không, là giống như bộ dạng ngày xưa hay đã trưởng thành rồi. Lương Vi chỉ muốn nhìn hắn một lần thôi, là người sống động, biết cười biết cử động chứ không phải hình chụp lạnh băng.
Châu Thiện do dự.
Nếu Lư Phi Vũ là quỷ thì Châu Thiện tuyệt đối không muốn khiến âm dương loạn trật tự, quỷ là quỷ, vô luận là quỷ tốt hay xấu, miễn là lưu luyến trần gian, dây dưa ai đó thì sẽ tạo thành tổn thương cho họ.
Nhưng Lư Phi Vũ không phải quỷ, hắn là linh, là niệm linh.
Thật lâu sau Châu Thiện mới có quyết định, gật mạnh đầu:
“Tốt.”
Châu Thiện xoay người rời đi, thì thầm vài câu với cảnh vệ canh ở cửa, cảnh vệ rất mờ mịt, Châu Thiện lại ra vẻ thâm trầm: “Nghe lời tôi, không sai được.”
Một cảnh vệ hoang mang nhận lệnh rời đi:
“Máu cuống rốn? Muốn thứ này làm cái gì?"
Máu cuống rốn hay còn gọi là máu âm dương.
Con người cả đời chỉ có lúc sinh ra và khi chết đi là âm dương giao hồn, không thuộc về dương gian, cũng không thuộc về âm phủ. Máu cuống rốn của trẻ mới được sinh ra tự mang sức mạnh âm dương.
Phàm nhân nếu không có mắt âm dương, dưới tình huống bình thường không thể thấy quỷ và linh, đương nhiên, ác quỷ tội ác ngập trời thì miễn bàn.
Phàm nhân muốn thấy quỷ phải bôi máu âm dương lên mí mắt thì cửa lớn âm phủ mới mở ra cho bạn.
Nhà họ Lương có chút quan hệ với bệnh viện, máu cuống rốn không hiếm lạ trong khoa phụ sản, rất nhanh, Châu Thiện lấy được thứ mình muốn.
Châu Thiện nhẹ bôi hai giọt máu âm dương lên đôi mắt của Lương Vi, cô ấy mở mắt ra, trong khoảnh khắc giọt lệ chảy xuống.
Châu Thiện thổn thức, lặng lẽ lui ra ngoài, đóng kín cửa phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận