Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 181: Chương 181

Trên người cô và cất trong “Đạo Đức Kinh”, thật ra chẳng qua là muối bỏ bể.
m thịnh dương suy, ngũ quỷ mới có thể giết được cô, nếu như ngược lại, vậy ngũ quỷ này......trên mặt Thường Đức Minh không khỏi toát mồ hôi lạnh ròng ròng, bảy tám năm rồi, hắn dùng bí pháp phong thủy giết đủ ba mươi lăm mạng người, không dễ gì nuôi ra được ngũ hành quỷ, chẳng lẽ phải bị hủy ở chỗ này sao!
Dưới đám sáng công đức dày đặc đó chiếu xuống, ngũ hành quỷ mất đi tất cả năng lực chống đỡ, hắc khí trước đó vẫn còn nhe nanh múa vuốt lúc này như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, ấm ức cật lực co vào góc nhỏ xíu chỗ “Đạo Đức Kinh” không thể che phủ tới.
Thấy ngũ hành quỷ giờ đã mất đi mọi sự uy hiếp, Châu Thiện cũng không vội ra tay, trước tiên trả lời câu hỏi ban đầu của Thường Đức Minh: “Ngươi thật sự cho rằng ta mù không nhìn ra đứa nhỏ này sớm đã là người chết rồi sao? Không ngờ ngươi xuất thân từ Huyền Môn chính thống, cái tốt không học, đi Miêu Cương không học Miêu y tế thế cứu người, lại chỉ học mấy thứ thủ đoạn Miêu vu hãm hại người khác, hết thuốc chữa!” “
Thường Đức Minh nghe tới câu này dường như đã nghe thấy chuyện gì đó vô cùng buồn cười, cười lên một cách điên cuồng: “Tế thế cứu người? Hiện giờ Huyền Môn không phân trắng đen, ngươi cho rằng ai cũng là kẻ ngốc giống như ngươi, có thể ăn sung mặc sướng lại cứ phải đi cứu người? Người trong nhà mình còn phải khổ sở sống qua ngày, ngươi tế thế gì cứu được ai!”
Châu Thiện lạnh lùng nhìn hắn, lắc đầu: “Đúng là chấp mê bất ngộ.” “
Thường Đức Minh là đệ tử nam môn, lại học Miêu vu, hống độc và dầu xác luyện cổ ban đầu đều là bảo bối hắn ngẫu nhiên có được từ Miêu Cương. Muốn khống chế người sống có ý thức, dựa vào tu vi của hắn vẫn không làm được, nhiều nhất chỉ có thể khống chế xác sống, đương nhiên, hống độc có thể khiến hắn khống chế người sống.
Nhưng hống độc cực kỳ quý giá, hai bộ hống độc đó hắn vốn đều để dùng chuẩn bị đối phó Châu Thiện, kết quả sau khi nhìn thấy tiềm lực trên người Phó Kỳ Thâm, hắn lại thay đổi chủ ý, quyết định dùng một bộ thu phục Phó Kỳ Thâm để mình sử dụng. Bất luận thế nào, hống độc quý giá đều không thể lãng phí trên người một đứa nhỏ. Cho nên, Thường Đức Minh mua một xác chết bé gái về, truyền sinh khí vào xác chết, để nó hành động như bình thường, không nhìn ra dáng vẻ của một người chết.
Cách làm này của hắn có thể nói là cực kỳ ác độc, nếu như không phải Châu Thiện nghe nhiều biết rộng, ngũ cảm lại cực kỳ thông suốt cách rõ xa đã ngửi thấy một tia tử khí khó tin trên người bé gái, sợ rằng cô còn cho rằng đứa bé này là người sống, không dám ra tay.
Nghĩ cũng phải, kỳ môn độn giáp là năng lượng to lớn cỡ nào, muốn dùng người sống làm mắt trận, e rằng mắt trận chưa thành người đó đã chết nhăn răng ra rồi. Châu Thiện nghĩ mãi không hiểu, làm người xấu có sức hấp dẫn vậy sao? Dựa vào công lực của Thường Đức Minh, hắn căn bản không cần làm gì, chỉ cần bày sạp đợi người đến cửa, cả đời này đã có thể không lo về cuộc sống, tại sao cứ phải đi hại người khác?
Thường Đức Minh nhìn ra tâm tư của cô, khặc khặc cười vài cái: “Ngươi hiểu cái gì? Ta vất vả học đạo pháp hơn hai mươi năm, vượt qua vô số lão quái vật chính là muốn tự do, ta muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, tại sao cứ phải ngu ngốc giống như người bị khuôn khổ gò ép trong giới hạn người tốt!”
Châu Thiện lạnh lùng giơ tay bắt nhẹ, ngũ hành quỷ trong góc lập tức phát ra từng tiếng kêu gào thảm thiết, khói đen từ từ trở nên nhạt dần, có chút tử khí nhợt nhạt từ trong khói đen bong tróc ra ngoài.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Thường Đức Minh xẹt qua một tia khủng hoảng, nhưng rất nhanh bị hắn che giấu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận