Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 303: Chương 303

Cùng lúc đó, bộ áo cưới đặt trong góc linh đường bỗng mở ra, không gió tự bay, như một người đứng thẳng chậm rãi trượt xuống ghế, đứng lên, giống như cô dâu từ cổ đại xuyên qua thời không chậm rãi bay hướng Châu Thiện, như thể bộ áo cưới này là vật sống vậy.
Trong lúc đó thì quỷ hồn lạnh lùng nhìn tất cả điều này, giống như Châu Thiện đã trở thành vật trong túi của nó. Sắc mặt của nó vẫn nhợt nhạt chẳng có một chút màu máu, trên người mặc áo chú rể, mắt đen thui, môi xanh tím, dào dạt hứng thú nhìn.
Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm liếc nhau, nhanh chóng gật đầu. Khoảnh khắc bức tranh sắp được vẽ xong, áo cưới sắp dán lên người của cô thì nhanh chóng nhảy ra ngoài, cùng Phó Kỳ Thâm chia nhau cướp lấy một ngọn nến rồng phụng màu trắng trên bàn. Châu Thiện tùy tay kéo xuống hình vẽ trắng đen của mình, vênh váo huơ bức tranh hướng quỷ hồn của Vương Thanh Sinh rồi vo thành một cục giấy đặt trên ngọn nến rồng phượng, đốt cháy nó.
Nhưng dường như tờ giấy được làm từ chất liệu đặc biệt nào đó, nến hỉ rồng phụng không thể đốt cháy.
Khóe môi quỷ hồn cong lên đường cong lạnh băng, dường như đang đùa cợt.
Châu Thiện vứt bỏ nến rồng phụng, búng ngón tay, dễ dàng ném cục giấy về phía quỷ hồn Vương Thanh Sinh, cục giấy xuyên qua thân hình của nó rơi xuống đất, khi tiếp xúc linh thể của nó thì giấy bốc cháy.
Khoảnh khắc quỷ hồn của Vương Thanh Sinh không kịp làm ra phản ứng thì Phó Kỳ Thâm đập vỡ quan tài, vụn gỗ đâm thủng lòng bàn tay của cậu, chảy ra vài giọt máu, cậu búng giọt máu rơi xuống xác chết rồi dùng lửa nến huơ nhẹ giọt máu, trong quan tài giống như là bị rót xăng vào, bỗng cháy hừng hực.
Quan tài ở vùng này có quét một lớp cây trẩu, gặp tia lửa thì càng là thế không thể đỡ, trong khoảnh khắc ngọn lửa đã nuốt chửng nguyên bộ quan tài.
Quỷ hồn luôn xem hai người chỉ là học sinh trung học thông minh hơn người một chút, nó vì sơ sẩy mà chịu thiệt lớn, nó nổi khùng lên, ngửa mặt lên trời gào thét, lao xuống.
Châu Thiện không nhanh không chậm khắc Chưởng Tâm Lôi vào lòng bàn tay, khoảnh khắc quỷ hồn âm u lạnh lẽo lao xuống thì nhắm hướng nó, tia điện sấm chớp phát ra tiếng xẹt đùng, sắp đánh nó hồn phi phách tán.
Nó cũng phát hiện không đánh lại, vội rút vào sâu trong bóng tối, không quên phát ra từng tiếng thét không cam lòng.
Quỷ hồn rút lui, tất cả cửa sổ linh đường tự động mở ra, lại thấy trăng sáng.
Dường như Châu Thiện không sốt ruột truy kích nó, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ phương hướng Vương Thanh Sinh chạy trốn, sau đó chậm rãi cởi bỏ huyệt vị trên người bà nội Năm:
“Thôn của mấy người có nhiều bí mật ghê.”
Bà nội Năm đã lớn tuổi, bị những con sâu độc hành hạ làm bà ta suy yếu, được Châu Thiện cởi bỏ huyệt vị, bà ta không có sức lực đứng vững, mềm nhũn ngã xuống đất.
Châu Thiện lại cởi bỏ mấy chỗ ống tay áo, cổ áo bị buộc chặt:
“Con người của tôi thích thẳng thắn, nói đi, tại sao nhất định phải tìm người minh hôn?"
Bà nội Năm thở hồng hộc, không trả lời.
Châu Thiện mất đi kiên nhẫn, dùng dao găm hất lên một con rết màu đen siêu to đã hút no máu người:
“Nói hay không? Nếu không nói thì tôi sẽ nhét con sâu này vào trong người của bà, cho nó sinh một đống em bé, bà nói xem như vậy có phải rất vui?”
Châu Thiện cố ý dí dao găm sát vào mắt của bà nội Năm, trong con ngươi của bà ta giờ này khắc này tràn đầy kinh khủng, chuyện vừa phát sinh trên người bà ta đúng là ác mộng!
“Nói, tôi nói.”
Châu Thiện vừa lòng cười: “Ngoan, lát nữa tôi nấu canh con này cho bà bồi bổ, nhớ đừng nói sót.”
Bây giờ ánh mắt bà nội Năm nhìn Châu Thiện giống như đang xem một con lệ quỷ đến từ sâu trong u minh. Bà ta hối hận, trên phố có nhiều cô gái vừa trẻ vừa đẹp sao bà không chọn, cố tình chọn trúng sát tinh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận