Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 233: Chương 233

Sau khi ngửi được mùi hương đó Châu Thiện mới gật đầu, nói:
“Thành công.”
Cô nhìn sắc trời bên ngoài:
“Thời gian vừa lúc, bắt đầu đi."
Trần Thiên Tông nửa tin nửa không, trong lòng mơ hồ hơi kích động dẫn bọn họ đi thang máy lên tầng hai lại. Thật ra từ lúc bốn vị thầy phong thủy bó tay với tình hình bệnh của ông già thì họ nên rời đi, nhưng bọn họ ôm thái độ xem trò cười nên mới ở lại. Trần Thiên Tông làm người luôn hiền hòa, có thanh danh trong giới phong thủy, tự nhiên không thể làm ra chuyện đuổi khách, vì vậy vẫn là những khuôn mặt cũ lên tầng hai. Phó Kỳ Thâm xụ mặt ở dưới lầu, không đi lên.
Khác với vừa rồi Châu Thiện đi ở cuối cùng, lần này Trần Thiên Tông chủ động mời cô đi song song.
Châu Thiện ôm chặt ba lô, nhìn ông già nằm trên giường thở ra một hơi, sau đó cô mỉm cười nói Bạch Ngọc giống như người vô hình:
“Cô Bạch, nhờ cô cởi áo trên của ông ấy ra để tôi ghim kim.”
Bạch Ngọc quắc mắt lên, vừa kinh vừa giận:
“Tôi không phải bảo mẫu."
Trần Thiên Tông co nắm tay đặt dưới cổ họng, hắng giọng:
“Ngọc Nhi, đi đi."
Sắc mặt Bạch Ngọc khó coi, nhưng không thể cãi lời thầy, tuy rằng không tình nguyện, cô ta vẫn ngoan ngoãn tiến lên cởi quần áo trên người ông già hôn mê. Châu Thiện đắc ý thè lưỡi với cô ta, càng chọc tức Bạch Ngọc hơn.
Ông già gầy đến mức trơ xương, nằm trên giường không có sức thở ra, tuy Bạch Ngọc bất mãn với Châu Thiện nhưng khi làm thì động tác cực kỳ nhẹ nhàng, không đánh thức ông già.
Châu Thiện ngồi xuống cái ghế bên giường, mở ba lô của mình ra, không ngẩng đầu lên nói:
“Chu sa hùng hoàng pha với máu gà trống đâu?”
Bạch Ngọc nhanh tay đặt một chiếc chén nhỏ bằng ngọc bán trong suốt đặt cạnh Châu Thiện.
Châu Thiện khẽ cười, khen ngợi:
“Làm trợ thủ giỏi đây.”
Mắt của Bạch Ngọc như tẩm độc, chỉ muốn nuốt sống Châu Thiện, cô ta hừ mạnh, vung tay mặc kệ.
Châu Thiện mở tấm vải ra, lần lượt xếp chín cây kim bạc dài cỡ bàn tay, phần đầu nhọn chấm vào bát máu gà, làm bộ như vô tình nói một câu:
“Gà trống thuần dương, cổ trùng tính âm, từ mười ký máu từ cổ họng gà trống già trở lên là cổ trùng sợ nhất."
Châu Thiện lẩm bẩm, động tác không chậm chút nào, ghim chín cây kim bạc vào bụng của ông già gầy yếu.
Nghê Bằng nhìn mê mẩn không chớp mắt cái nào, thủ pháp ghim kim của Châu Thiện vô cùng huyền diệu, sức lực không nhẹ không nặng, hiển nhiên có chút tài chứ không phải đến ăn quỵt.
Nghê Bằng nhìn chằm chằm động tác của Châu Thiện, lẩm bẩm:
“Đây là phương vị của trận Cửu Cung Bát Quái.”
Đúng là vậy, người ở trong phòng đều có chút tài năng, tự nhiên có thể nhìn ra.
Ghim xong trận chín cây kim, trên đầu Châu Thiện chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, cô bưng lên thuốc đã pha chế xong, chậm rãi nhỏ xuống rốn của ông già.
Kỳ diệu là hơn một nửa bát canh màu vàng đổ xuống bụng nhưng nước không chảy lung tung mà lăn qua lại trong phạm vi chín cây kim bạc, giống như thủy ngân vậy.
Sau đó Châu Thiện thu tay về, ngồi ngay ngắn theo dõi động tĩnh của thuốc.
Ước chừng qua khoảng thời gian một tách trà, trên nước vàng dần tỏa ra từng lũ khói đen, nước thuốc màu vàng dần biến đen, cùng lúc đó, bụng khô quắt của ông già kỳ dị phình lên.
Phần thịt nhô đó không tròn đều, bên trên có vô số đốm nhỏ giống như mọc ra những cục u rậm rạp, nếu người có chứng sợ dày đặc nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ thấy vô cùng buồn nôn.
Phần rốn của ông càng lúc càng kịch liệt, nếp nhăn cuộn sóng, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, dần nhô ra đôi càng to màu đỏ máu.
Rất nhanh, con cổ trùng thứ nhất lấy tư thái chiến thắng vạch rốn của ông già ra xuất hiện trong nước thuốc, sau đó đến con thứ hai, thứ ba
Bạn cần đăng nhập để bình luận