Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 296: Chương 296

Mặc dù Lưu Đại Mã không cam lòng nhưng đành phải nhận, thôi kệ, nếu ông có thể cướp công ty từ tay ông ta một lần được thì vẫn có thể cướp lần thứ hai.
Lúc ấy Lưu Đại Mã không hay biết vận rủi của mình không chỉ ngừng lại ở đó.
Lúc Lưu Đại Mã ở Tấn Trung cầu viện, người ta nể mặt ông Khâu mới không từ chối ông, dù vậy bọn họ tiếc nuối nói cho ông biết mình bị kẹt vốn, không thể đầu tư cái khác.
Lưu Đại Mã cũng hiểu, gần đây ông hơi xui, giá trị cổ phần của công ty bị rớt mười mấy điểm, người ta đầu tư chứ không phải làm từ thiện, tuy biết vậy nhưng ông vẫn khó chịu.
Nếu ông là cậu ấm, việc gì trong nhà đều có cha đi giải quyết, đâu cần xem sắc mặt của người ngoài? Cha vợ rốt cuộc vẫn là cha vợ, không phải cha ruột, tự nhiên sẽ không thật lòng tính toán cho ông, biết rõ ông đi sẽ chỉ mũi dính đầy tro, nhưng cha vợ không chịu hạ mình già đi cầu tình cảm với người ta, ngược lại thừa dịp lấy về quyền điều khiển công ty.
Lão già chết bầm, sống không được bao năm mà cứ khư khư giữ chút mối quan hệ đó, sớm ủy quyền thì mọi người đều vui rồi.
Lưu Đại Mã cực kỳ buồn bực đi tìm vợ cả Chân Hồng Tụ của mình. Không ai ngờ tới, Chân Hồng Tụ vốn nên chết đi bị ông giấu trong Tấn Trung, mỗi năm ông sẽ đi Tấn Trung mấy lần để dẫn con về thăm mẹ.
Lưu Đại Mã từng thích Khâu Lỵ Hương kiều diễm hoạt bát, thích mặt mày dạt dào sức sống của bà, thích tính tình nũng nịu hay hờn bác của bà, thích bà thỉnh thoảng kiêu căng, nhưng ngày qua ngày ở chung từ thích chuyển thành phiền chán.
Lưu Đại Mã yêu nhất vẫn là chút vấn vương nơi đáy lòng, yêu lúc đầu gặp vợ cả thì bà ngồi giặt áo ven sông dịu dàng cúi đầu, yêu sự dịu dàng trìu mến vá đồ cho ông dưới ánh đèn, yêu bà sáng sớm tinh mơ nấu cháo hạt kê mềm mịn.
Nhưng chút yêu đó không đủ để ông cùng bà cả đời.
Lưu Đại Mã và Chân Hồng Tụ thành hôn qua người khác mai mối, Chân Hồng Tụ có sự dịu dàng của phụ nữ Trung Quốc truyền thống, không bao giờ làm trái ý muốn của chồng, bà xem Lưu Đại Mã như trời, đây cũng là điểm Lưu Đại Mã yêu bà nhất.
Dù Lưu Đại Mã muốn cưới vợ khác, ba đứa con trai mình đẻ ra phải kêu người khác là mẹ, bà một năm không được gặp con vài lần, nhưng bà chưa từng oán hận Lưu Đại Mã, vẫn dịu dàng ngọt ngào với ông như thuở đầu.
Sự dịu dàng ngọt ngào đó là thứ Lưu Đại Mã đang cần nhất sau khi nếm đủ ghẻ lạnh.
Lưu Đại Mã đi tìm Chân Hồng Tụ, nắm bàn tay mềm của bà tha thiết hứa hẹn sẽ lại cưới bà vào cửa. Sức khỏe của ông Khâu càng lúc càng kém, không sống được vài năm, Lưu Quân đã chết, gia sản của ông ta không có người thừa kế chỉ định thì tự nhiên sẽ dồn hết cho con gái duy nhất Khâu Lỵ Hương.
Khâu Lỵ Hương rất nhanh sẽ điên khùng, đến khi đó ông sẽ tống Khâu Lỵ Hương vào trại an dưỡng rồi phong cảnh cưới về vợ cả của mình.
Chân Hồng Tụ nhìn biểu cảm hưng phấn khó giấu của người đàn ông, bà vẫn thản nhiên, không lộ vui vẻ hay gì, chỉ dịu dàng cúi đầu, trầm mặc nhận sự sắp xếp của chồng đối với mình.
Lưu Đại Mã không biết rằng có người chụp hình ông và Chân Hồng Tụ lén gặp nhau, bao gồm bằng chứng kết hôn mà ông và bà từng chụp, bao gồm thắc mắc về cái chết của Lưu Quân, bỏ tất cả thứ này vào mấy phong thư, suốt đêm gửi cho ông Khâu ở thành phố Lộc Tuyền xa xôi và Khâu Lỵ Hương trong bệnh viện.
Khi Lưu Đại Mã ý thức được cái gì từ bầu không khí mưa gió, lái xe nhanh chóng trở về thành phố Lộc Tuyền thì hết thảy đều đã muộn.
Ông Khâu nổi cơn tam bành trực tiếp cướp đoạt cổ phần của Lưu Đại Mã trong công ty, còn bắt buộc Khâu Lỵ Hương đã hoàn toàn khùng điên phải ly hôn Lưu Đại Mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận