Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 73: Chương 73

Châu Thiện vác gạo nếp ra, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ, gạo nếp trắng tinh từ trong túi đổ ra ngoài, rất nhanh đã chồng thành một ngọn núi nhỏ, cô bé bới ra thành một cái hố nhỏ, rồi ôm lấy Cao Trạch Tinh ném vào trong hố, toàn thân đều dùng gạo nếp lấp lên, chỉ lộ ra một đôi mắt và lỗ mũi.
Dì ở nhà ăn xem đến trợn mắt há hốc miệng, lập tức phát ra tiếng gào giận dữ kinh thiên động địa: “Làm bậy mà!”
Gạo nếp, chính là khắc tinh của thi độc. Từ trong cơ thể Cao Trạch Tinh có từng luồng khí đen nhanh chóng tỏa ra, nhuộm gạo nếp trắng tinh thành đen thẫm, một lúc sau, gạo nếp thượng hạng có mùi thơm đã hôi thối đến mức không thể ngửi nổi, đen như mực than.
Tuy rằng Cao Trạch Tinh vẫn đang hôn mê, nhưng sắc mặt đã dần có chuyển biến.
Châu Thiện ngay sau đó lại muốn đi “gây họa” cho túi gạo nếp tiếp theo, lần này dì ở nhà ăn đã kịp phản ứng, kịp thời đưa tay ngăn cô bé lại.
Cùng lúc đó, các giáo viên thong dong đến muộn cũng đều tràn vào nhà ăn không được coi là lớn này, lúc nhìn thấy đống hỗn độn bên trong vẫn còn có chút chưa định thần lại được.
Châu Thiện nhún vai, tuy rằng thi độc trong cơ thể Cao Trạch Tinh vẫn chưa được trừ bỏ sạch sẽ, nhưng cậu ta còn trẻ, hỏa khí thịnh vượng, thi độc còn sót lại không thể gây ra uy hiếp đối với cậu ta, không làm nữa thì thôi vậy.
Tiếp theo, từ thuở khai thiên lập địa đến giờ Châu Thiện lần đầu tiên bị mời vào phòng trực ban của giáo viên.
Giáo viên hỏi cô bé tại sao lại đi phá hoại chỗ gạo nếp đó, rồi tại sao phải khiêng Cao Trạch Tinh đi, mà không đợi thầy cô giáo đến xử lý.
Châu Thiện thật thà trả lời, bao gồm chuyện thi độc, cũng như dùng gạo nếp có thể trừ thi độc, đều nói hết.
Các thầy cô trong văn phòng nghe thấy lời này của cô bé đều bật cười: “Cô nhóc nhà em, xem nhiều phim cương thi quá rồi đấy.”
Châu Thiện nhún vai, biết ngay sẽ như vậy.
Kết quả xử lý cuối cùng của việc này là Châu Thiện viết một tờ kiểm điểm một ngàn chữ, Châu Gia Bình cũng dạy học trong trường này, nhưng hôm nay anh ấy chỉ có hai tiết buổi sớm, dạy xong thì về ngay, cho nên vẫn chưa bị kinh động tới. Nhưng mà, sớm muộn gì cũng phải kinh động tới mà.
Châu Thiện có chút gục đầu ủ rũ, cô bé thật sự là đang cứu người! Không phải nổi điên! Sao mà không ai tin chứ.
Cao Trạch Tinh đã tỉnh, chỉ có điều vẫn còn hơi yếu ớt, hai thầy giáo đã đi xe máy dẫn cậu ta đến Sở vệ sinh bên ngoài để quan sát thêm.
Châu Thiện buồn bực trở về lớp học, các bạn cùng lớp đang ngay ngắn nghe giảng, vừa nhìn Châu Thiện đi vào liền ào ào đưa ánh mắt tôn sùng tới.
Bàn Nha nhìn cô bé càng giống như thấy anh hùng, vừa tan học, chỗ ngồi của cô bé đã bị vây lấy.
“Châu Thiện lợi hại quá đi, một phát đã nhấc bổng Cao Trạch Tinh lên rồi.”
“Sức lực cậu lớn như vậy, đánh nhau chắc là ghê gớm lắm nhỉ.”
......
Châu Thiện chỉ có thể cười mà không nói.
Sau khi tan học, hai đàn em của Cao Trạch Tinh lén lút tìm đến Châu Thiện, nói bọn họ nghi ngờ Cao Trạch Tinh là ăn phải một loại quả mới lên cơn động kinh, có điều giáo viên không tin.
Ánh mắt Châu Thiện chợt lóe lên, trầm giọng hỏi: “Là quả gì?”
Hai đàn em đó thấy Châu Thiện chịu nghe lời bọn họ nói, vô cùng vui mừng, liền dẫn cô bé tới chỗ sáng nay bọn họ hái quả.
Nhà Cao Trạch Tinh không phải ở huyện thành, mà là nông thôn gần đó, trong nhà phải nộp phí chọn trường mới gửi cậu ta lên trường tiểu học ở huyện thành học tập được, hai đàn em đó vừa hay là đồng hương với cậu ta.
Trên đường đi học, họ sẽ đi ngang qua một cánh rừng, mà những quả buổi sáng Cao Trạch Tinh ăn, chính là phát hiện được trên một đống đất nhỏ trong rừng đó. Quả tươi đỏ mọng, trông mọng nước, còn có mùi thơm ngọt béo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận