Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 60: Chương 60

Đây là thuật “Tát chỉ thành binh” (Rải giấy thành binh), tương tự với hạc giấy mà cô bé gấp ra, người giấy hạc giấy đều có thể đảm đương đôi mắt của người làm phép, thứ mà người giấy nhìn thấy, người làm phép cũng có thể nhìn thấy.
Châu Thiện cũng biết mình đã bị đối phương phát hiện, nhưng cô bé không bận tâm, búng tay một cái, những người giấy đó trên thân liền bắt lửa, đốt cháy chút cơ hội kết nối giữa nó và người làm phép.
Cô bé rất nhanh đã khôi phục nguyên trạng cho căn viện, người cũng được khiêng trở về phòng, nhưng đinh quan tài và dây thừng đỏ vẫn chưa tháo xuống.
Hai vật này, đủ để ngăn chặn kẻ xấu bình thường, chuyện của cô bé vẫn chưa làm xong, không thể để sân sau bị cháy.
Châu Thiện cầm lấy dao găm, hít sâu một hơi, chân điểm nhẹ lên tường viện, sau đó tung người bay lên, vài cú nhảy đã biến mất trong bầu trời đêm mênh mông.
Rất nhanh, cô bé đã tới núi Vân Tiêu.
Núi Vân Tiêu đã được bày bố trận phong thủy lớn, ngăn cách nghe nhìn với bên ngoài, có điều tuệ nhãn của cô bé chưa đóng, cảnh tượng trong núi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một vàng một đỏ, một rồng một kỳ lân đang đánh nhau trong núi.
Thỉnh thoảng còn có tiếng sấm trầm đục nổ ra, huyết kỳ lân chịu thiệt lớn, nó là âm vật, long mạch lại là điềm lành, cho nên thiên lôi cứ nhằm vào nó mà đánh, đám huyết khí ngất trời đó bị đánh đến toàn thân cháy đen, huyết kỳ lân cũng trở nên chật vật.
Châu Thiện lại ôm cánh tay khá có hứng thú đứng bên cạnh xem trò vui.
Huyết kỳ lân rất nhanh đã phát hiện ra cô bé: “Giúp đỡ chút đi.”
Châu Thiện cười híp mắt nói: “Không giúp.”
Ý định ban đầu của cô bé khi thả huyết kỳ lân ra là muốn nó canh chừng đạo pháp Huyền Môn, ai ngờ nó lại tham lam như vậy, sau khi phát hiện núi Vân Tiêu có long mạch lại có ý đồ nuốt chửng long mạch để làm lớn mạnh tu vi của mình, giờ thì hay rồi, đụng phải cây cột cứng, đáng đời!
Huyết kỳ lân đã sốt ruột, vừa sốt ruột thì trận pháp đều loạn, rất nhanh bị long mạch ấn xuống dưới vuốt, mắt thấy sắp sửa hồn phi phách tán.
Châu Thiện lúc này mới không nhanh không chậm ra tay, dao găm từ trên tay bắn ra, keng một tiếng, sát khí đột nhiên tăng vọt găm long mạch lên trên đá núi.
Cái người vẫn theo sau cô bé từ huyện thành nhìn thấy con dao găm đó, hơi thở đột nhiên hỗn loạn: “Bảo bối gia truyền của nhà họ Hứa tao sao lại trong tay mày!”
Châu Thiện chậm rãi quay người, nhìn thấy một ông già mặc quần áo kiểu Trung Sơn, trong tay còn đang cầm một cái chày.
Cái chày đó toàn thân đen sì, khúc đầu lại có mấy cái lỗ lớn, thỉnh thoảng còn có ánh sáng tím di chuyển, hiển nhiên là một pháp khí.
Hứa Chí Quốc nhìn chằm chằm cô bé một cách độc ác: “Con trai tao đâu, pháp khí của nó tại sao lại ở trong tay mày?”
Vẻ mặt Châu Thiện bình thản: “Ông nói ông chú trung niên đó à? Chết rồi.”
Một câu “chết rồi” này của cô bé nói một cách hờ hững, nhưng đã thành công châm lên tất cả lửa giận của Hứa Chí Quốc.
Sắc mặt Hứa Chí Quốc đột nhiên trở nên dữ tợn, liên tục nói tận mấy chữ “được”: “Nếu hôm nay mày đã đụng vào tay tao, ta sẽ lấy mày tế sống pháp khí, báo thù cho con trai tao!”
Châu Thiện bật cười, nhẹ nhàng búng móng tay mình: “Ông nói nhảm nhiều thật đấy.”
Nực cười, lấy cô bé tế sống pháp khí? Cũng không biết ông già này có nuốt trôi không.
Châu Thiện nhấc tay: “Tứ phương thần thạch, nghe hiệu lệnh ta!”
Cô bé là sơn thần, núi Vân Tiêu này, đương nhiên là sân nhà của cô bé.
Đá núi nới lỏng, bay về phía Hứa Chí Quốc, Hứa Chí Quốc cuống quýt lấy chày chống đỡ, lão ta đưa chày lên miệng thổi u u vài cái, Châu Thiện mới biết thì ra pháp khí có hình dạng kỳ quái đó không phải cái chày.
Trong pháp khí của Hứa Chí Quốc phát ra âm thanh quỷ khóc sói gào, đập cho mấy tảng đá trước mặt nát thành bụi, nhưng tiếp ngay đó có càng nhiều tàng đá lớn hơn bay về phía lão ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận