Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 302: Chương 302

Phó Kỳ Thâm không dùng chiêu thức kỳ dị nào cả, trực tiếp vật lộn với bọn họ. Phó Kỳ Thâm trước tiên bóp cổ người đàn ông xông lên trước nhất, bỗng kéo xuống, đầu gối đẩy mạnh lên, người đàn ông khàn giọng thét một tiếng, từ khí quản bắn ra một ngụm máu.
Châu Thiện dường như hơi không nhẫn tâm quay đầu đi, thành khẩn nói với bà nội Năm mặt xanh như tàu lá chuối:
“Các người đã chọc giận cậu ấy rồi, tôi cũng không cứu được.”
Năm, sáu người đàn ông to lớn vậy mà không đánh lại một thiếu niên!
Bà nội Năm nói: "Ngẩn ra làm gì, cùng nhau lên, lên hết cho tao!”
Châu Thiện nói:
“Ài, tôi đang nói chuyện với bà đấy, hình như tôi bị coi thường rồi.”
Bà nội Năm độc ác trừng cô:
“Con ranh, đã vậy thì đừng trách tao không khách khí."
Bà nội Năm lấy một cái ống tre từ trong túi to treo phía sau áo pháp sư màu đen, đang định nhổ nắp ra
Bà nội Năm còn chưa tỉnh táo lại thì gió to ập đến, ống tre bị Châu Thiện cướp từ tay bà ta. Bà nội Năm thậm chí không nhìn rõ Châu Thiện ra tay như thế nào thì cô đã cầm ống trúc.
Châu Thiện lắc ống trúc, nghe âm thanh ở bên trong:
“Sâu hả.”
Châu Thiện định nhổ ra.
Bà nội Năm ý thức được chính mình đá trúng tấm sắt, vội vàng xin tha: “Tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái, xin”
Châu Thiện nói:
“Năn nỉ tôi hả, muộn rồi.”
Châu Thiện búng ngón tay điểm huyệt bà nội Năm, huơ ống trúc để sát:
“Bà muốn đút tôi cho sâu ăn? Hôm nay tôi sẽ cho bà thử cái gọi là gậy ông đập lưng ông, chịu không?”
Bà nội Năm bị điểm huyệt nói không ra lời, sắc mặt vô cùng kinh hoàng.
Châu Thiện chậm rãi nhặt dây thừng nằm dưới đất lên, chia thành vài khúc, cột dây thừng mỏng vào cổ tay áo pháp sư và ống quần, tiếp đó mặt không cảm xúc nhổ nút chặn ống trúc, đổ rết, bò cạp từ trong ống vào cổ áo của bà nội Năm.
Đổ xong, Châu Thiện cũng cột kín cổ áo.
Bà nội Năm vẫn không nhúc nhích, nét mặt lại càng lúc càng thống khổ, sắc mặt cũng dần tím lịm, khóe miệng chảy bọt mép.
Cùng lúc đó, Phó Kỳ Thâm cũng giải quyết xong đám thôn dân đánh nhau với mình, thôn dân đứng ngoài từ đường xem náo nhiệt đã sớm trốn. Phó Kỳ Thâm còn chưa hết giận, tiến lên cầm lấy di ảnh đập mạnh xuống đất.
Không chỉ thế, Phó Kỳ Thâm còn dùng chân đạp mấy cái.
Các thôn dân ngã xuống đất rên rỉ, bà nội Năm bị sâu độc cắn dần mất trí.
Lúc này mây đen dày đặc che ánh trăng, ánh nến trong linh đường lắc lư. Các thôn dân vốn bị Phó Kỳ Thâm đánh cho không bò lên nổi, nhìn thấy nến hỉ phụng hoàng lắc lư thì không biết bọn họ bùng nổ sức lực từ đâu ra, kinh hoàng che vết thương bò dậy, bỏ lại bà nội Năm, lảo đảo chạy ra từ đường.
Bọn họ mới vừa chật vật chạy ra từ đường, liền trông thấy ba cửa lớn của từ đường có hai cửa nhỏ rầm một tiếng đóng kín.
Trong linh đường một mảnh u ám, mấy ngọn nến trắng cháy lửa, ánh trăng chiếu xuyên qua pha lê bán trong suốt.
Phía trước bàn thờ thứ nhất, bên cạnh di ảnh vỡ nát, một bóng người toàn thân đen ngòm xuất hiện ở trước mặt Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.
Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm đều nhận ra bóng người đen ngòm này, đó là Vương Thanh Sinh gầy như cây gậy trúc trong di ảnh.
Quỷ hồn của Vương Thanh Sinh quái dị nhếch miệng cười với Châu Thiện, mỗi tội nụ cười kia hơi bị rợn người.
Châu Thiện đang muốn mở miệng nói cái gì, Phó Kỳ Thâm lại kéo tay áo của cô, ánh mắt hơi liếc ra sau ý bảo. Chỉ thấy khung hình trắng xóa trên bàn thờ dần loang vết mực, từ trên xuống dưới chậm rãi vẽ ra một hình người mơ hồ, tóc rậm, rồi đến đường nét khuôn mặt, vết mực vẽ rất chậm mà chắc, nhanh chóng vẽ xong tóc và đường nét, sau đó xuất hiện mắt, mũi.
Trong khung hình trắng dần hiện ra hình, rõ ràng là bộ dáng của Châu Thiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận