Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 116: Chương 116

May mắn là trong một buổi học thêm, Dương Uy kêu Từ Phương Nhã ở lại đến cuối cùng, tiếp đó mịt mờ biểu đạt thiện cảm với cô ấy. Từ Phương Nhã mừng như điên, nhưng vẫn từ chối yêu cầu quen nhau của Dương Uy.
Từ Phương Nhã trời sinh tính tình dè dặt, khi cơ hội bày ra trước mặt thì cô ấy ngược lại chùn bước. Nhưng một cô gái mới lớn sao chịu nổi Dương Uy tán tỉnh toàn lời ngọt ngào, cô ấy rất nhanh gục ngã dưới đòn tấn công nhiệt tình của Dương Uy.
Hai người nhanh chóng yêu đương, lãng mạn thề non hẹn biển. Trường trung học số 1 La Hoa xây trên một ngọn núi, Từ Phương Nhã là học sinh nội trú, vì thế vô số buổi tối hai người lén chuồn ra ngoài hẹn hò, lúc trời trong thì ở sườn núi ngắm sao ngắm trăng, trời mưa thì ‘tâm sự đêm khuya’ trong ký túc xá độc thân của Dương Uy.
Tình yêu thầy trò này giấu rất kín, trong mắt mọi người thì Từ Phương Nhã chỉ là hỏi bài thầy giáo hơi nhiều lần, chứng minh cô ấy chăm chỉ hiếu học.
Mãi đến một ngày chủ nhật, Từ Phương Nhã nhận ra mãi chưa có kinh nguyệt, cô ấy lo sợ bất an đi một chuyến phòng khám nhỏ, tiếp đó biết được mình mang thai.
Từ Phương Nhã rất ngây thơ, cô ấy yêu Dương Uy, tự nhiên cũng yêu đứa con trong bụng, cô ấy cảm thấy đây là kết tinh tình yêu của hai người. Từ Phương Nhã vừa vui sướng vừa thấp thỏm tìm đến Dương Uy, nói cho hắn chuyện này, tiếp đó mong mỏi chờ câu trả lời.
Dương Uy thì vẻ mặt phức tạp hỏi cô ấy muốn làm thế nào.
Từ Phương Nhã nói ra đề nghị của mình, cô ấy muốn giữ lại đứa trẻ này, tạm nghỉ học sinh con rồi trở lại đi học, chờ cô ấy tốt nghiệp đại học là có thể trực tiếp kết hôn với Dương Uy.
Vẻ mong đợi và hân hoan trên mặt thiếu nữ thật là ngây thơ chân chất, thơ ngây đến gần như có chút buồn cười.
Dương Uy nhìn cô ấy thật lâu, mãi khi cô ấy bị nhìn hơi thấp thỏm mới nhìn thấy người yêu gật đầu, đồng ý đề nghị của mình.
Từ Phương Nhã cho rằng chính mình không nhìn lầm người, cô ấy vắt óc nghĩ cách làm sao báo cho cha mẹ biết tin bom tấn này. Dương Uy lén hẹn Từ Phương Nhã ra ngoài, địa điểm là chốn nhỏ họ thường hẹn hò.
Trên sườn núi lưng dựa rừng cây, bên dưới có thảm cỏ xanh tươi, dưới bãi cỏ là nước sông cuồn cuộn. Đôi người yêu này từng thề hẹn vô số điều trước nước sông dâng trào.
Đang lúc Từ Phương Nhã nhìn sông uốn lượn, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp thì Dương Uy vươn ra móng vuốt của tội ác đến gần cô ấy.
Lúc ấy Từ Phương Nhã ngồi trên tảng đá, vui vẻ kể cho người yêu cuộc sống về sau. Mặt của Dương Uy lạnh lùng đến lạ, hắn đứng ở sau lưng vươn tay đẩy cô ấy vào nước sông chảy xiết.
Nước sông đục ngầu rất nhanh dâng lên nhấn chìm miệng mũi của cô ấy. Dương Uy biết rằng Từ Phương Nhã không biết bơi.
Từ Phương Nhã vẫy vùng trong nước cầu cứu, nhiều lần khó khăn bơi đến bên bờ, lại nhiều lần bị người yêu không chút thương tình đá rơi xuống.
Rất nhanh, Từ Phương Nhã kiệt sức, không còn sức ngoi lên bờ nữa.
Khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của Dương Uy nay tràn ngập âm u lạnh lẽo:
“Tôi không thể để cô phá hủy tương lai tươi sáng của mình.”
Hắn là con cưng được trời ưu ái, tự nhiên không thể nào cả đời ở lại trường trung học số 1 La Hoa nhỏ bé, chờ đến thời cơ thì hắn sẽ được điều vào thành phố, vào tỉnh. Yêu đương với học sinh nữ sẽ để lại vết nhơ trong lý lịch của hắn, chẳng những đời này có lẽ đều sẽ không lên chức, ngược lại còn bị mất bát sắt.
Từ Phương Nhã tuyệt vọng nhìn bộ mặt thật của người bên gối từng yêu nhau nồng nàn, thân thể của cô ấy nhanh chóng bị sóng cuốn đi.
Cách hai ngày sau xác chết của cô ấy mới bị phát hiện ở hạ nguồn, bởi vì khám xác ra kết quả mang thai, mọi người đều cho rằng cô ấy vừa kinh vừa sợ, xấu hổ không chịu nổi mới nhảy sông. Bởi vì không điều tra ra cha của đứa bé là ai, vụ án cuối cùng khép lại với kết quả là tự sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận