Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 127: Chương 127

Cam Viễn kìm lòng không đậu lại lần nữa quay đầu, vẫn như cũ trống trải, trừ tiếng ếch kêu liên tiếp ở phương xa thì bốn phía yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.
Cam Viễn dứt khoát dừng xe lại, mở hết đèn xe, bắt đầu kiểm tra xe máy có bị trục trặc gì không.
Thấy mỗi linh kiện đều tốt, Cam Viễn rút tay ra khỏi cốp xe, đầy bụng dấu hỏi, lại khởi động xe máy.
Sắc trời càng lúc càng tối, màn đêm đen kịt đè xuống, trái tim Cam Viễn treo cao, hắn không có tâm trạng hát hò nữa, cẩn thận nhìn kính chiếu hậu, lần này bị dọa suýt hồn vía lên mây.
Quả nhiên có một người ngồi vững vàng sau ghế của hắn.
Cam Viễn run rẩy lại liếc qua, nơi đó xác thực ngồi một bóng người đen ngòm.
Trước mắt Cam Viễn tối sầm, lúc sắp ngất thì người ở ghế sau vỗ vai hắn: “Lão Cam, chạy xe kiểu gì mà không tập trung vậy?”
Cam Viễn tập trung nhìn vào, đó là đồng nghiệp trong đội xây dựng của mình, Tiền Chiếu.
Cam Viễn không kiềm được chửi thề:
“Lão Tiền, ông lên xe máy của tôi từ bao giờ vậy?”
Tiền Chiếu kỳ lạ nhìn chăm chú vào hắn:
“Ông bị lú à? Là ông đồng ý đưa tôi về nhà, suốt chặng đường đi ông đều thẫn thờ, không lẽ bị quỷ che mắt rồi?”
Cam Viễn ngẫm nghĩ chợt nhớ đúng là vậy, dường như hắn vốn chở một người, nhưng trên đường đột nhiên bóng người biến mất là sao?
Sống lưng Cam Viễn lạnh toát, nhớ người già kể câu chuyện ‘quỷ che mắt’.
Khi quỷ muốn bạn thấy thứ gì, dù muốn hay không bạn đều phải thấy, thứ quỷ không muốn bạn nhìn thấy, dù nó ở ngay trước mắt thì bạn vẫn không thấy được.
Không lẽ vừa rồi hắn bị quỷ che mắt?
Cam Viễn và Tiền Chiếu nhà ở gần nhau, vì tiết kiệm xăng nên thường đi chung, đôi khi là hắn lái xe, có khi là Lão Tiền lái xe máy, lẽ ra thường xuyên có người ngồi sau xe mới đúng, không có người mới là kỳ lạ.
Xe máy của Cam Viễn lại chạy tới trước.
Đợi đã, không đúng!
Chẳng phải đầu năm nay Lão Tiền chết ở bệnh viện do suy thận rồi sao? Hắn còn đại biểu các đồng nghiệp tặng mười nghìn tệ cho người nhà của Lão Tiền!
Sống lưng Cam Viễn túa mồ hôi như tắm, vầng trăng cong trên đầu không biết khi nào bị mây đen lặng lẽ che lấp, sắc trời lại tối đi năm phần. Cam Viễn nuốt một ngụm nước bọt, lần này hắn không có dũng khí ngoái đầu nhìn.
Giọng Lão Tiền ở sau lưng nghe hơi âm u:
“Lão Cam, khi nào tôi có thể đến nhà?”
Nhà của Tiền Chiếu không ở thành phố Bình Viễn mà là Kỳ Sơn tỉnh Hà ở kế bên, nhưng cưới vợ sinh con ở đây, trước khi chết Tiền Chiếu mê sảng đòi về nhà. Lúc ấy Cam Viễn cũng có mặt, nói lung tung vài câu an ủi, sau đó Lão Tiền mới tắt thở.
Chờ lúc làm lễ tang, ai còn nhớ mấy câu đó, cộng thêm sớm đặt chỗ cho mộ của Tiền Chiếu, bà vợ sau khi đưa đi thiêu thì chôn ở thành phố Bình Viễn.
Trước mắt Cam Viễn tối sầm, hắn té lăn xuống xe máy:
“Ôi mẹ ơi.”
Hai chân Cam Viễn mềm nhũn chạy hướng ven đường, chưa được vài bước thì té xuống mương, sau gáy đập trúng một tảng đá lớn ngất xỉu.
Xe máy không người điều khiển vẫn kỳ dị giữ cân bằng chạy tới trước, đèn xe màu vàng chiếu sáng con đường xám mờ, xe đụng thẳng vào thân cây to hai người ôm mới hết.
Khoảnh khắc rơi xuống mương, Cam Viễn hoảng hốt thấy vật nặng chở sau xe máy của mình hình như là hình dạng đầu Phật.
Thiếu mối lớn công trường, nhưng Châu Thiện không để bụng, tính tình của cô vốn là tùy duyên, nếu cô muốn xem thì gì cũng được, còn không muốn xem thì dù Ngọc Hoàng Đại Đế gác đao lên cổ cũng vô dụng. Sắp quốc khánh, học sinh lớp sáu, bảy đều được nghỉ năm ngày, lại đúng dịp gặp kỳ nghỉ tháng nên được nghỉ bảy ngày.
Châu Thiện ngồi ngay ngắn tại chỗ dọn xong sách giáo khoa, xách ba lô lên định đi ra ngoài.
Phó Kỳ Thâm ở sau lưng thản nhiên gọi lại cô:
“Bạn Châu, chờ đã.”
Châu Thiện nghe vậy xoay người lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận