Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 210: Chương 210

Tuy rằng kết thúc bằng sự thất bại, nhưng không nghi ngờ gì đã lần nữa mở ra một lỗ hổng trong trái tim sôi nổi của ông ta.
Ông ta vất vả kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao cứ nhất định phải để lại cho con cháu? Trên đời này chẳng lẽ có chuyện gì tốt đẹp hơn chính mình còn sống sao?
Sư huynh ham lợi, ông ta liền gãi đúng chỗ ngứa, tặng đi từng món tiền vàng lớn, cuối cùng đã thành công khiến sư huynh động lòng, từ chỗ hắn moi ra được một pháp môn —— thuật gán hồn.
Tất cả các thuật kéo dài mạng trong Huyền Môn, đều là tăng thêm dương thọ trên sinh mệnh vốn có của mình, Trữ lão gia đã qua tuổi chướng tai gai mắt (sáu mươi), gần đến cổ lai hy (bảy mươi), cho dù kéo dài mệnh, cũng chẳng qua là miễn cưỡng chút hơi tàn, một người già tuổi cao, có thể hưởng thụ cái gì? Có thể làm được chuyện gì?
Thuật gán hồn thì không như vậy, thuật gán hồn là chuyển hồn phách của mình vào trong cơ thể ruột thịt, từ đó đoạt xá, thay thế ruột thịt hưởng dương thọ chưa tận của người đó. Máu mủ càng thân thiết, tỷ lệ thành công sẽ càng cao.
Trữ lão gia đã động lòng, là người mà đất vàng sắp chôn lên đến tận cổ, từng ngày qua đều có thể ngửi thấy mùi thối rữa trên người mình, ông ta già rồi, một chân đã bước vào quan tài, lại bắt đầu hoài niệm hương vị của tuổi trẻ.
Mà cả nhà họ Trữ, người có máu mủ thân thiết nhất với ông ta chính là —— Trữ Song Phàn!
Đứa con gái đã gả đi của ông ta thì không cần nhắc nữa, ông ta cũng không muốn nửa đời sau của mình phải sống trong cơ thể phụ nữ.
Trữ lão gia băn khoăn mấy ngày vẫn chưa xác định dùng thuật gán hồn, ông ta vẫn là một người cha, Trữ Song Phàn cũng là đứa con trai ông ta yêu thương tận hai mươi năm. Nhưng rất nhanh, sức khỏe của Trữ lão gia ngày một sa sút, cuối cùng không thể không nằm trên giường nghỉ ngơi, mà Trữ Song Phàn bày tỏ lòng hiếu thảo, biểu diễn một phen kiếm thuật Tây dương cho ông ta xem.
Nhìn vào cơ thể khỏe mạnh cường tráng của con trai, lại ngửi thấy hơi thở thối rữa trong cơ thể mình, trong mắt Trữ lão gia bộc phát ra một tia tham lam không thể kìm nén.
Vào một đêm mưa, Trữ lão gia đuổi hết tất cả vợ bé và người làm, gọi con trai lớn đến bên cạnh, hơi thở mong manh lấy ra cái hũ kia, kể cho anh ta nghe về chuyện năm đó.
Mà sau tấm màn của Trữ lão gia, một người bị lợi ích che mất tâm can đang đứng đó, giơ đôi tay tội ác về phía Trữ Song Phàn hiếu kính phụng dưỡng cha mình......
Lúc Châu Thiện kể đến đây, lặng yên trong một chốc lát, chân mày cũng nhướng lên một cách khó hiểu, thì ra, trên đời này thật sự có cha mẹ tàn nhẫn như vậy.
Rất nhanh, “Trữ Song Phàn” thành công gán hồn đi ra khỏi căn phòng đó, mà Trữ lão gia quát tháo Giang Âm ngày nào, cứ vậy “đi đời nhà ma”.
Theo thời gian chuyển dời, “Trữ Song Phàn” lần nữa lấy vợ sinh con, khó khăn lắm mới có một mụn con trai, cũng chính là Trữ Chấn. Sau khi “Trữ Song Phàn” về già, Trữ lão gia và đời sau của vị sư huynh ban đầu kia, tái diễn lại trò cũ.
Châu Thiện khóa chặt ánh mắt của “Trữ Chấn”, cười đến mức vô cùng châm chọc: “Chỉ là ông không bao giờ ngờ tới, cướp đoạt cơ thể và tuổi thọ người khác như vậy, sẽ phải chịu nguyền rủa! Cơ thể của ông rất trẻ, nhưng hồn phách đã vô cùng suy bại, một ngày không uống máu người, thân xác sẽ thối rữa, trở nên già yếu lụm khụm!”
“Máu tươi của nữ âm khí nặng, thích hợp nhất với loại người như ông, cho nên hầu gái lớn nhỏ, vợ bé trong nhà họ Trữ ban đầu......toàn bộ đều biến mất từng người một. Đến bây giờ, quản lý nghiêm ngặt, ông không tuyển được người, cũng không hại được người, nên để Trữ Song Hàn nối giáo cho giặc, buộc dây mạng trên chiếc hũ của anh ta, sai khiến anh ta dụ dỗ các cô gái về cho ông hút máu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận