Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 274: Chương 274

Khuôn mặt Khuê Sinh Dũng đờ đẫn bước nhanh qua góc mà bà già ăn xin thường thích rúc vào, không thèm nhìn một cái.
Hắn dùng chìa khóa mở cửa nhà, chưa qua ngưỡng cửa đã nghe mấy tiếng cười vui trong phòng khách.
À, hôm nay là thứ sáu, theo thường lệ là gia đình cậu em vợ, cha mẹ vợ đến nhà bọn họ ăn chực, Khuê Sinh Dũng cởi áo khoác móc lên cái giá.
Nghe động tĩnh Khuê Sinh Dũng đi vào, không khí vui vẻ trong phòng khách tan biến. Bọn họ đã ăn, Khuê Sinh Dũng nhìn trên bàn, không có phần cơm của hắn.
Khuê Sinh Dũng không nói chuyện, trầm mặc đi đến phòng bếp bưng bát ra múc cơm. Trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng ăn cơm nhóp nhép của cậu em vợ.
Cậu em vợ vội lùa một chén cơm, ợ một cái, lại cầm cây tăm xỉa răng:
“Anh rể này.”
Tim Khuê Sinh Dũng giật thót, thản nhiên ngẩng đầu: “Chuyện gì?"
Biểu cảm trên mặt cậu em vợ thoải mái còn hơn ở nhà mình:
“Nhà thuê của bọn em máy sưởi ấm không nóng lắm, cha mẹ dù sao già rồi, chịu không nổi, em nghĩ hai năm này cả nhà dọn lại đây ở chung với anh chị, cho Niệm Niệm và Bân Bân có bạn chơi cùng."
Chưa đợi Khuê Sinh Dũng nói chuyện, vợ đã mỉm cười đồng ý:
“Được chứ, mọi người dọn vào cũng giúp đỡ chị một tay.”
Mẹ vợ vui vẻ nói:
“Cứ quyết định như vậy đi, Đại Khuê, ngày mai hai đứa đừng đi làm, phụ chúng ta chuyển nhà, đàn ông thì nên làm nhiều chút.”
Khuê Sinh Dũng cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đau nhói như bị kim đâm, cực kỳ khó chịu, trên mặt chảy mồ hôi lạnh. Trong đầu không tự giác bắt đầu hiện ra từng cảnh tượng.
Từ nhỏ mẹ già đã rất cưng hắn, trong thôn ít cho con nít đi học, nhưng bà dựa vào nhặt ve chai, làm công, làm thêm, trồng rau, từng chút một nuôi hắn lớn lên, cho đi học.
Khi Khuê Sinh Dũng lên lớp 12, lúc mẹ gánh cát bị té ngã, vừa vặn trên công trường có cây đinh sắt đâm vào mắt phải của bà.
Vì chuyện này mà bà không thể làm thêm, quản đốc cho bà mười nghìn tệ tiền chữa mắt. Bà không nỡ dùng số tiền đó chữa mắt, mà để dành số tiền đó dưới danh nghĩa của Khuê Sinh Dũng. Con mắt vốn có thể chữa lành cũng bởi vậy mà mù hẳn, bà lại nói với Khuê Sinh Dũng rằng bà kiếm tiền quá chậm, không biết đến bao giờ mới kiếm đủ mười nghìn, thôi thì không chữa, để lại tiền cho hắn.
Khuê Sinh Dũng tốt nghiệp đại học thì ở lại thủ đô, lúc kết hôn chỉ nhờ người gửi lời nhắn cho bà, nói mé rằng đừng tới tham gia hôn lễ của hắn. Nguyên nhân không có gì khác, bạn học của Khuê Sinh Dũng toàn là cao sang, hắn không muốn bị người khác nhìn thấy chính mình có một bà mẹ mặt xám mày tro.
Mẹ không đến, lại nhờ đồng hương mang theo năm trăm nghìn đưa cho Khuê Sinh Dũng. Bà nói mình vô dụng, không thể giúp con trai cưới được vợ, bà để dành năm trăm nghìn này hơn hai mươi năm.
Khuê Sinh Dũng dùng tiền lương của mình cộng với năm trăm nghìn tệ, lại nhờ quan hệ bạn học mượn người ta hơn một trăm nghìn mới mua được căn hộ này.
Nhưng phần lớn nhất vẫn là trả bằng tiền của mẹ, vợ và nhà mẹ cô ta không bỏ một xu nào.
Những ký ức phủ bụi lần thứ hai nổi lên trong lòng, Khuê Sinh Dũng đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực đau còn hơn bị chục triệu con kiến cắn.
Khuê Sinh Dũng lạnh nhạt buông xuống bát đũa:
“Căn nhà này là mẹ của con bỏ tiền ra mua cho con, bà còn không được ở trong đó một ngày.”
Vợ lập tức thay đổi sắc mặt nói:
“Khuê Sinh Dũng, anh nói vậy là sao hả? Lúc trước anh là kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng, tôi bị mù mới theo anh, chịu khổ nhiều như vậy. Anh bắt cha mẹ của tôi ở nhà thuê, anh còn lương tâm không?”
Trước kia vợ mà tức giận là Khuê Sinh Dũng sẽ nhận sai ngay, nhưng lần này không biết hắn lấy đâu ra dũng khí:
“Mẹ của tôi không có cả nhà thuê để ở, luôn ở nhờ nhà dưới quê!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận