Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 105: Chương 105

Ha! Tớ còn là đóa hoa của tổ quốc đây.
Châu Thiện cảm thấy miệng Phó Kỳ Thâm này đoán chừng không mọc nổi ra ngà voi, cô quay đầu đi mất.
Phó Kỳ Thâm có chút nghi hoặc đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới lôi tấm thẻ gỗ dùng dây đỏ quấn quanh cổ ra. Trên những sợi chỉ màu vàng nhạt của gỗ lim chỉ vàng, có những sợi ánh sáng vàng tràn ngập, thẻ gỗ này mỗi lần gặp Châu Thiện, đều nóng đến mức khiến ngực cậu nóng lên.
Đừng nói là máy phát nhiệt gì đó bị từ trường mang theo người của Châu Thiện ảnh hưởng đấy chứ, Phó Kỳ Thâm suy nghĩ một cách tự giễu.
Cậu lắc đầu, hai người chia ra ở cổng trường, một người đi về phía ký túc xá nam, một người đi về phía ký túc xá nữ.
Không lâu sau, Châu Thiện liền nghe người ta nói tin tức tiệm cắt tóc đầu ngõ vì liên can đến lợi nhuận phi pháp nên bị niêm phong, ông chủ và bà chủ cửa tiệm đều bị dọa đến mức nằm viện, sau đó hai gian cửa tiệm do tòa án tiếp quản, rất nhanh đã đón được chủ nhân mới.
Người mua mở một quán ăn nhỏ trên địa chủ cũ của tiệm cắt tóc, trước hôm khai trương còn đặc biệt mời tới hai vị hòa thượng niệm kinh trong quán, chuyện này để đó không nhắc tới.
Kỳ thi tháng của Trung học cơ sở số Một sau khi kết thúc chính là nghỉ tháng, chút thành tích đó của Châu Thiện ở trường tiểu học La Hoa còn tạm, nhưng đến Trung học cơ sở số Một có chút không đủ nhìn, cô nhìn vào thành tích đứng thứ ba lớp từ dưới đếm lên có chút khóc không ra nước mắt.
Cảnh Kiều Kiều đứng thứ năm từ dưới đếm lên, thấy vậy vỗ vai cô an ủi rằng: “Ngày cậu nhập học còn đội sổ đây, giờ tiến bộ rồi, tiến bộ rồi.”
Nhưng cô đã trăm mấy ngàn tuổi, còn bị đám trẻ con mười mấy tuổi này bỏ xa ơi là xa, mất mặt không cơ chứ!
Bị thành tích học tập ảnh hưởng đến tâm trạng, cho dù kỳ nghỉ sắp tới, Châu Thiện cũng không vui vẻ cho lắm. Cô theo dòng người nghỉ tháng chen nhau ra cổng trường, uể oải đứng trên bậc đợi xe buýt.
Đột nhiên, hai tiếng còi “bang bang” vang lên bên tai, Châu Thiện sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Kỳ Thâm đang mở một nửa cửa sổ xe, biểu cảm rất lạnh lùng, nhưng đáy mắt tràn ngập sự nhiệt tình “mau đến làm phiền tôi”.
“Hi? Một mình à? Hay là để tớ đưa cậu đến bến xe đường dài?”
Sáng nay cậu nghe cô nhóc này nói, lát nữa cô phải ngồi hai ba tiếng xe khách mới về được đến nhà, không nhịn nổi mà động lòng trắc ẩn. Dù gì Nhậm Tuyết Phong bảo cậu chăm sóc Châu Thiện, kiểu gì chẳng là chăm sóc.
Trì Thu Đình làm việc ở thành phố Bình Viễn, cho nên kỳ nghỉ cậu sẽ không về tỉnh thành, mà về chỗ của Trì Thu Đình, bên đó cử tài xế đến đón cậu.
Châu Thiện lắc đầu: “Tôi ngồi xe buýt một lúc là đến bến xe đường dài rồi, không làm phiền nữa.”
Phó Kỳ Thâm tuy có hơi thất vọng, nhưng vẫn hiểu ý người khác mà gật đầu, đang định đóng cửa sổ xe lại ——
Châu Thiện đột nhiên chớp mắt, ánh mắt khóa trên hắc khí lởn vởn ngay ấn đường cậu, cô vác cặp sách đi mấy bước đến chỗ chiếc xe. Phó Kỳ Thâm cho rằng cô muốn lên, đang định mở cửa, Châu Thiện lại khoát tay tỏ ý từ chối.
“Đưa tay ra.”
“Hả?”
Phó Kỳ Thâm không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay ra, Châu Thiện dùng ngón trỏ chậm rãi vẽ một ký hiệu trên lòng bàn tay khô ráo của cậu.
Có hơi ngứa.
Phó Kỳ Thâm nhịn không được muốn rụt tay về, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Châu Thiện, vẫn kìm lại được. Cậu nhìn vào ngũ quan của Châu Thiện có chút xuất thần. Cô đúng là trắng thật, trắng đến gần như trong suốt, giống như ra nắng một chút sẽ tan biến.
Còn chưa đợi cậu nghĩ thêm, Châu Thiện bèn thu tay lại: “Được rồi.”
Phó Kỳ Thâm vô cớ có chút hụt hẫng, cậu nhớ lại các nét mà Châu Thiện từ từ vạch ra trên lòng bàn tay mình: “Vạn?”
Châu Thiện cười tủm tỉm gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận