Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 160: Chương 160

Châu Gia Bình mỉm cười: “Thì đúng rồi, chẳng phải Thiện Thiện nhà chúng ta hỏi đến ngôi miếu trên núi La Hoa, ngôi miếu đó bao lâu rồi không có hương khói nhỉ.”
Châu Gia Xương nhìn qua sắc mặt không được tự nhiên: “Anh nói ngôi miếu đấy à, ngôi miếu đó từ lâu đã không có hương hỏa rồi, giờ cho người ở.”
“Người ở, một ngôi miếu rách có thể cho ai ở?”
Nhắc tới chuyện này, Châu Gia Xương ngẩng đầu nhìn Châu Thiện đang có hứng thú nhìn chằm chằm vào hắn ta một cái, ánh mắt lờ mờ có chút bất an: “Trước đó thôn chúng ta có Phàn Tiên Cô tới, một thân đầy bản lĩnh, trưởng thôn vốn dĩ sắp xếp cho bà ta ở trong nhà cũ trong nhà Châu Nhân Nghĩa, kết quả bà ta khăng khăng không chịu, ngược lại lên núi ở.”
“Vậy giờ bà ta đâu?”
Châu Gia Xương lại cúi thấp đầu, buồn bực: “Chết rồi, còn chết sớm hơn mẹ một chút.”
Châu Gia Bình cũng không nói nữa, ủ rũ ngồi buộc bao tải.
Châu Nhân Nghĩa không có con cái, cho nên từ lúc hắn ta chết, căn nhà đó không có ai ở nữa, nên trưởng thôn mới giao căn nhà đó cho Phàn Tiên Cô ở. Kết quả Phàn Tiên Cô ngược lại không vừa mắt căn nhà to hai lối sân vào này, cứ đòi phải lên ở ngôi miếu nhỏ rách nát hết cỡ trên núi kia.
Ngôi miếu đó đã rất lâu không được sửa chữa, mái cỏ tranh rách nát hết cả rồi. Sau khi người trong thôn biết được chuyện này, còn nghi ngờ Phàn Tiên Cô này không phải kẻ ngốc đấy chứ, nhưng Phàn Tiên Cô cũng thật sự có chút bản lĩnh, không chỉ xem phong thủy nhà lợi hại, còn có thể mời tiên nhân gọi ma quỷ hầu đồng, tầng lớp già cả trong thôn đều rất tin tưởng bà ta, đáng tiếc chết sớm.
Châu Thiện nghe thấy cũng có chút tò mò, Phàn Tiên Cô đó, có phải người qua lại mật thiết với Nhiêu Xuân Cầm không?
Nhưng anh em họ Châu nhìn qua cũng không vui vẻ gì lắm, Châu Thiện không dám hỏi thêm.
Phan Mỹ Phượng thò nửa cái đầu ra bắt đầu gọi: “Anh ơi hình nhân ngựa giấy đâu?”
Châu Gia Bình cũng thò đầu vào: “Hình nhân để trong nhà kho, ngựa giấy vẫn chưa mua.”
“Vậy còn không mau đi mua, ngày mai phải dùng tới rồi, sau khi hạ huyệt chúng ta còn phải đốt trước mộ nữa.”
“Em đợi chút, anh lập tức chạy xe máy lên phố mua.”
Ba người lớn nhao nhao bắt đầu bận rộn chuyện của mình, Châu Thiện buồn chán cầm một cọng cỏ đuôi chó lắc lắc vài cái, sau đó đảo mắt vài cái, rơi xuống bao tải trên mặt đất.
Cô cũng mặc kệ lời dặn của Phan Mỹ Phượng, tiện tay sờ cái bao tay, nhấc chân đi lên núi La Hoa.
Đều nói nam không có núi bắc không có đỉnh, núi La Hoa này là dãy núi cao nhất trong huyện La Hoa, chẳng qua chỉ là một dãy núi nối tiếp nhau cao bảy tám trăm mét mà thôi, nhưng bản thân huyện La Hoa cũng coi như núi sâu rừng già, nhiều nơi còn chưa phát triển, cho nên trên núi La Hoa này đã lâu không có người ở, cây cối trong núi cũng là mấy cây đại thụ trăm năm tuổi, che khuất ánh nắng mặt trời, trên mặt đất càng có một lớp lá mục nát dày đặc.
Có một con đường nhỏ vào núi, những người kiếm củi và thổ sản đều đi theo con đường này, mặc dù có phần bị cỏ dại che phủ nhưng vẫn có thể nhìn thấy con đường nhỏ hẹp bên dưới. Nhưng Châu Thiện không đi những con đường này, ngược lại chuyên chui vào những nơi nhiều gai góc bụi rậm dày đặc nhất.
Hôm qua cô đã lướt sơ qua ngọn núi lớn này, liền nhìn thấy trên núi bao phủ một tầng linh khí mỏng.
Cô là sơn thần, đối với việc linh khí khác nhau biểu thị cho cảnh tượng gì đều vô cùng rõ ràng, linh khí trên núi La Hoa tràn đầy như thế, tuyệt đối không thiếu thiên tài địa bảo. Cho nên lần này cô đặc biệt tới để tìm vận may.
Bước chân Châu Thiện cực nhanh, nội tức tụ xuống đan điền, mắt có thể nhìn thấy sự vật ở cách xa ngàn mét, sau khi cô phát hiện trên núi không có ai cũng không che giấu gì nữa, đề khí vọt lên, bay lướt qua từng ngọn cây lướt, chỉ dừng lại một chốc ở nơi linh khí đặc biệt dồi dào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận