Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 238: Chương 238

Hộ gia đình trong nhà ngang đã dọn đi gần hết, trong quy hoạch thì một năm sau nơi này sẽ dựng lên một con phố buôn bán, nhưng không hiểu vì sao nhà họ Quảng và mấy hộ khác chưa dời đi. Bởi vậy chỗ này rất thiếu hơi người.
Cũng không biết có phải vì nguyên nhân này mà ở đây dày đặc quỷ khí.
Nhà của Quảng Niệm Tề nằm sâu trong nhà ngang, ở tầng sáu nhưng không có thang máy. Châu Thiện còn chưa vào chung cư đã cau mày, nguyên tòa nhà bị quỷ khí âm u lạnh lẽo quấn quanh, đậm đặc còn hơn mấy tòa nhà bên ngoài cộng lại.
Nhìn màu quỷ khí thì chắc lại là một con lệ quỷ.
Châu Thiện hít vào thở ra mấy lần theo pháp môn, bình ổn tâm trạng, dẫn đầu vào chung cư.
Phó Kỳ Thâm thì vẫn bình tĩnh theo sau.
Bởi vì nhà của Quảng Niệm Tề ở tầng sáu, trong lúc leo cầu thang Châu Thiện chủ động mở miệng bắt chuyện với cậu:
“Này bạn Phó.”
Phó Kỳ Thâm ngước mắt lên liếc cô một cái, không đáp lại.
“Cậu có vừa lòng với bạn gái mà tôi đền cho không?”
Lời vừa nói ra, Phó Kỳ Thâm mặt đen. Cô nàng này quả thật là "Thành thực" ( không phải nghĩa xấu ), hôm đó hỏi cậu có muốn cô nặn cho một người bạn gái, quả nhiên cô nhớ kỹ chuyện này.
Ngày hôm đó tan học về nhà, Châu Thiện hì hục cả đêm trong phòng mình, bỏ qua bữa ăn, lặng lẽ trốn ở trong phòng lấy giấy vàng gấp lại, dùng bút mực đan thanh chu sa làm thành người giấy nữ, tóc tơ như thác đổ, eo ong ngực nở mông vêu, rất nóng bỏng. Châu Thiện đốt người giấy, gọi một nữ quỷ nhảy lầu tự sát không thể đầu thai chuyển thế tới. Con quỷ này máu thịt nhầy nhụa, đầu thủng một lỗ, trắng đỏ lẫn lộn vào nhau, cô cũng không chê, kêu nữ quỷ sử dụng người giấy như thân hình của mình, nương bóng đêm đưa nữ quỷ vào phòng của Phó Kỳ Thâm.
Đêm đó, Phó Kỳ Thâm bừng tỉnh lúc giữa đêm, vừa mở mắt ra liền gặp một nữ quỷ chưa thể quen thuộc sử dụng thân thể mới, cứng ngắc xoay cái đầu xinh đẹp, sau gáy vẫn là máu thịt nhầy nhụa, ngơ ngác nở nụ cười bẽn lẽn với cậu.
Phó Kỳ Thâm phản xạ bật dậy, chộp lấy xâu chuỗi bạch ngọc đặt ở tủ đầu giường ném qua, suýt đánh nữ quỷ hồn phi phách tán, nữ quỷ sợ tới mức trốn về phòng của Châu Thiện, không dám trở lại.
Bây giờ cô còn dám hỏi?!
Phó Kỳ Thâm mặt không cảm xúc nặn ra nụ cười, vẫn không trả lời.
Châu Thiện nhìn biểu cảm của cậu, buột miệng:
“Sao tôi cảm giác cậu so với lúc trước giống như thay đổi thành người khác vậy.”
Phó Kỳ Thâm lòng máy động:
“Hửm?”
Châu Thiện hoang mang, kỳ lạ, rõ ràng cô không có ấn tượng gì với Phó Kỳ Thâm, nhưng buột miệng nói ra câu này. Nhưng ngẫm lại, nếu bọn họ sớm có sâu xa thì hành động như vậy của cô là bình thường.
Châu Thiện ném ý nghĩ này ra sau đầu, mặt dày sáp lại:
“Cậu thích mẫu nào tôi đều có thể tạo ra.”
Vẻ mặt của cô kiêu ngạo, ngữ khí thì tự đắc giống như là chuyện gì đặc biệt vinh diệu.
Phó Kỳ Thâm vẫn như cũ không có biểu cảm:
“Ồ? Vậy giống như cậu thì sao?”
Mặt Châu Thiện vặn vẹo, thở hổn hển một hồi lâu mới khó xử nói: "Cũng được, hôm nay tôi làm cho cậu một cái.”
Dù sao thân thể này không phải vẻ ngoài chân thực của Sơn Từ Thần Quân, cô không quá để bụng.
Phó Kỳ Thâm vẫn dửng dưng hỏi:
“Bên trong có thể chứa hồn phách của cậu không?”
Châu Thiện xù lông, quay đầu lườm cậu:
“Đi chết đi!”
Châu Thiện hùng hổ bỏ lại cậu này mới trông thấy nụ cười nhàn nhã treo trên mặt Phó Kỳ Thâm, ý thức được chính mình bị ghẹo, cô lại liếc xéo cậu, nghiêng đầu đi.
Bởi vì chuyện này khiến Châu Thiện không hứng nói chuyện với Phó Kỳ Thâm nữa, nghiêm túc leo cầu thang.
Đi một hồi, Châu Thiện phát hiện chút vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận