Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 175: Chương 175

Trì Thu Đình kiên nhẫn giải thích: “Là con đường quốc lộ tiếp giáp giữa huyện La Hoa và khu thành thị, chỗ rẽ vừa hay ở sông Bình Viễn.”
Đúng lúc nhân viên phục vụ xách theo một ấm nước nóng sạch gõ cửa đi vào, nghe thấy sửng sốt một chút: “Có phải nhầm lẫn gì không? Con đường đó làm gì có đất lở.”
Trì Thu Đình cầm điện thoại ngơ ngác không thôi: “Chúng tôi vừa mới từ trên con đường đó về đây.”
Nhân viên phục vụ bật cười: “Chuyện này không thể nào, hơn nửa tiếng trước còn có hai chiếc xe từ bên đó qua, nếu có núi đất lở, người ta nhất định đã quay đầu về rồi, nếu bọn họ đã không trở về vậy chắc chắn không gặp đất lở, có phải các người nhìn nhầm rồi không?”
Trì Thu Đình lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ dị như vậy, lập tức mặt mày trắng bệch.
Nhân viên phục vụ lần nữa quét mắt nhìn ba người khách kỳ lạ này một lần, lắc đầu, để ấm nước nóng lại trong phòng rồi rời khỏi.
Sắc mặt Phó Kỳ Thâm và Trì Thu Đình ít nhiều có chút cứng đờ, Châu Thiện lại vui vẻ thoải mái bưng ấm nước nóng lên rót nước vào hộp mì của mình, sau khi hít sâu một hơi mới tấm tắc khen: “Thơm thật.”
Trì Thu Đình thấp thỏm không yên nhìn cô: “Đại sư, đây là chuyện gì vậy?”
Cô đậy nắp vào rồi mới cười nhạt: “Đất lở là giả.”
Là ý gì?
Châu Thiện thong thả xé một miếng bánh mì nhỏ cho vào miệng: “Đồ giả cũng có thể chết người thật.”
Đại trận được thiết lập dựa trên địa thế núi sông phong thủy, lở đất là giả, những đất đá kia bị trận pháp ảnh hưởng tự phát ra công kích tới bọn họ, khi trận pháp thu lại sẽ trở về vị trí ban đầu, nếu như vừa rồi bọn họ thật sự chết trong núi đá hỗn độn, muốn tìm ra nguyên nhân cái chết cũng khó.
Châu Thiện còn cho rằng thầy phong thủy trên thế giới này đều là hạng công phu chưa tới, nhưng không ngờ thì ra bên ngoài huyện La Hoa cũng có người tài, xem ra hương hỏa Huyền Môn cũng không khan hiếm như cô đã tưởng tượng. Tuy rằng đại trận đó cần bảy đệ tử hợp lực mới có thể bố trí ra, nhưng tu vi đạo thuật của những đệ tử Huyền Môn kia cũng tốt hơn so với tưởng tượng của cô một chút.
Như vậy xem ra, đối phương không phải nhắm vào nhà họ Phó, sợ rằng là cô rồi.
Vì dù sao thoạt nhìn hai người Trì Thu Đình và Phó Kỳ Thâm, có thế nào cũng không cần dùng tới bảy thầy phòng thủy có pháp lực cao tới đối phó.
Mà cô hành sự theo bản tính, người đắc tội nhiều vô số kể, thật sự không biết đối phương rốt cuộc là ai, có thể mời được nhiều thầy phong thủy như vậy, e rằng đã là tất cả tinh anh trong một môn phái rồi.
Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, Châu Thiện cảm thấy ở trong phòng không có gì thú vị, dứt khoát ra khỏi khách sạn nhỏ xíu kia, đi dạo bên ngoài.
Trạm dừng nghỉ này đến tối cũng khá náo nhiệt, các thôn dân đều tụ tập trên quảng trường bên ngoài khách sạn, người thì đánh bài, người thì trò chuyện, đèn đường chiếu sáng quảng trường như ban ngày.
Phó Kỳ Thâm thấy cô ra ngoài, không biết từ lúc nào cũng theo ra, Châu Thiện quay đầu vừa định nói gì đó với cậu, lại nhìn thấy Phó Kỳ Thâm cau mày: “Cẩn thận.”
Giữa lúc nói chuyện, có một cô bé chừng hai ba tuổi thắt hai bím tóc loạng choạng chạy tới chỗ hai người, trong tay còn cầm một cái đèn lồng nhỏ. Cô nhóc bị cái ghế xếp nhỏ dựng ngang ven đường vấp phải, không cẩn thận ngã dúi lên người Châu Thiện, Phó Kỳ Thâm vọt một bước qua, một tay đỡ lấy vai Châu Thiện, một tay giữ chắc cô nhóc.
Cô nhóc đó trước là bị dọa tới mức khóc ầm lên, sau khi được ôm vào lòng lại nín khóc mỉm cười, có bong bóng chui ra từ lỗ mũi: “Cha.”
Châu Thiện cười phốc một tiếng: “Cậu có đứa con gái lớn thế này từ lúc nào vậy?”
Cô nhóc ngơ ngác ngẩng đầu lên cũng cười ngọt ngào với cô một cái: “Cha.”
......
Châu Thiện giơ tay quẹt qua mũi cô nhóc: “Con bé này sao lại nhận cha bừa bãi như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận