Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 131: Chương 131

Châu Thiện bước thấp bước cao vào sâu hơn, con đường dưới chân nhanh chóng trở nên bùn lầy, rêu xanh mọc rậm rạp, gần như không tìm được chỗ đặt chân. Gần đó có một lùm cây vững chắc như một vòng đai xanh, tuy là lùm cây nhưng cũng cao cỡ một người, chắn tầm nhìn.
Châu Thiện đột nhiên giơ tay ngăn lại thế đi của nhóm người:
“Các người đừng đi vào.”
“Tại“ Đội trưởng Hoàng há mồm muốn hỏi.
Châu Thiện nửa cười nửa không: "Không có tại sao, muốn chết thì đi vào cùng.”
Mấy người nghe vậy cùng thụt lùi mấy bước.
Châu Thiện thầm trợn trắng mắt, vạch một chỗ lùm cây nhanh nhẹn chui vào.
Chân đạp lên đất mềm, Châu Thiện liền cảm thấy nơi này dường như hơi không thích hợp.
Sau lưng ập đến luồng gió tanh, sức lực hung hăng kèm tiếng xé gió chụp về phía lưng Châu Thiện.
Châu Thiện đếm thầm một hai ba, chờ sức lực đánh tới gần thì nhanh nhẹn xoay người, tung chân đá tan tành thứ sau lưng.
Thật sự đá tan tành.
Một bộ xương người trắng phau giống như còn có ý thức kêu răng rắc, cố gắng muốn ghép lại thân thể của mình.
Châu Thiện nhìn cảnh tượng kỳ dị một khúc xương tay lần mò khắp nơi, tìm một khúc xương rơi dưới đất dán lên người, mí mắt cô giật giật, không chút do dự một cước giẫm lên xương tay kia.
Răng rắc!
Xương tay nguyên vẹn bỗng chốc biến thành xương vụn.
Châu Thiện không biết mệt đạp những khúc xương còn lại, rồi mới ngước mắt nhìn phương xa.
Sương mù trắng ở đây đậm như sữa bò, che lấp tầm mắt, nhưng Châu Thiện thoáng nghe tiếng động khe khẽ trong sương mù, tiếng động nối liền giống tiếng răng rắc vừa nghe được.
Châu Thiện không sốt ruột nhìn cho rõ, mà là cúi người nhặt thứ treo trên khung xương mới bị cô đạp nát, là một mảnh vải phai màu nhỏ.
Châu Thiện không rành về quần áo của phàm nhân, nhưng mảnh vải nhỏ này rất quen mặt, cô đã thấy trong TV, là quân phục.
Châu Thiện đã vào trận, trận này hẳn là dùng để vây khốn một thứ gì đó.
Trên tay Châu Thiện còn cầm mảnh quân phục rách, mở tuệ nhãn, cẩn thận đi tới trước tìm kiếm.
Những làn khói trắng này không có chỗ che giấu trước tuệ nhãn, Châu Thiện rất nhanh đến nơi sát khí nặng nhất.
Là một hồ sâu màu xanh đen, bên hồ dựng một tảng đá lớn màu xanh, trên tảng đá khắc ba chữ to màu đỏ máu, Tích Long Đàm.
Kim la bàn trên tay phải của Châu Thiện bỗng xoay tít, chợt xảy ra biến cố.
Từng bóng trắng bay ra từ hồ sâu màu đen, mùi tanh hôi tràn ngập xoang mũi của cô.
Châu Thiện tập trung nhìn vào, chỉ thấy mấy chục bộ xương giống như vừa rồi rơi xuống ven hồ, răng rắc bò về phía cô.
Trong cảnh tượng khiến người sợ hãi này, cảm giác đầu tiên của Châu Thiện là vui mừng.
May mắn vừa rồi cô không mang mấy người kia đi vào, giờ thì có thể tha hồ phát huy.
Thật sự là lâu rồi không đánh nhau, hơi bị nghứa nghề.
Châu Thiện nhún mũi chân nhảy lên cao, lấy ra dao găm, nhìn xương trắng u ám ở bên dưới, khóe môi cong lên nụ cười dữ tợn.
Châu Thiện giống như viên đạn pháo nhỏ từ trên trời giáng xuống, dao găm bay ra từng tàn ảnh, tùy ý lướt qua trong xương trắng rậm rạp. Châu Thiện sử dụng cách ngốc nhất cũng là thư giãn gân cốt nhất, đánh gần thân.
Lưỡi dao đen giống như lưỡi hái địa ngục tùy ý tách rời xương trắng, mỗi nhát chém xuống là mặt cắt phẳng lì, khung xương không thể lắp ráp lại được nữa.
Mười mấy phút sau, Châu Thiện mới đứng trên mặt đất thở hổn hển, người ướt mồ hôi, khóe môi cong lên nụ cười thỏa mãn lạ thường.
Bên cạnh Châu Thiện rơi đầy xương trắng, cảnh tượng này phối hợp thân hình nhỏ xinh và ý cười gian xảo trông hơi bị hung tàn.
Những chiếc đầu lâu mờ mịt rớt xuống đất, hai khớp hàm khép mở dường như muốn gặm cắn cái gì.
Kế tiếp, Châu Thiện nhảy tới nhảy lui trên những chiếc đầu lâu như chơi nhảy ô, mỗi lần đạp là dưới chân phát ra tiếng răng rắc trong trẻo, mớ đầu lâu bị đạp nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận