Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 348: Chương 348

Vị này thì quá dữ, mang theo ký ức hạ phàm, rảnh rỗi lại gọi âm binh làm việc, mà toàn việc đơn giản, rất dễ nói chuyện!
Âm Binh Giáp đã qua một nghìn năm mới lại được gọi đến trần gian, trước khi đi đồng liêu nói cho hắn, vị này rất sảng khoái, làm việc không tốt sẽ không bị trách tội, nhận việc của cô hoàn toàn không cần vội vàng đi làm, có thể rong chơi trên dương gian một lúc.
Đúng là việc tốt cho đời âm binh mà!
Nói tới đây phải nhắc đến lần đầu Âm Binh Giáp bị triệu hoán đến dương gian trong một tiểu thế giới, lúc ấy hắn còn là tiểu binh gà non, vị đại năng kia nhẹ nhàng bâng quơ nói cho hắn lỡ tay diệt toàn bộ tiểu thế giới rồi, kêu hắn về bẩm báo Dương Vương cử người đến dẫn độ âm hồn.
Âm Binh Giáp mang theo chín mươi chín đồng liêu cẩn trọng dẫn độ năm trăm năm mới đưa đi hết du hồn trong tiểu thế giới kia, số lượng quỷ trong địa phủ tăng nhiều chưa từng có.
Nghe nói trần gian vốn có mười nghìn giới, chỉ vì đám trùm thích gì làm nấy mà có bảy nghìn tiểu thế giới sụp xuống, sót lại ba nghìn giới, mà âm hồn của bảy nghìn giới đều nhét vào ba nghìn giới, cho nên không chỉ là quỷ trong địa phủ đầy nhóc, hiện tại nhân khẩu ở dương gian càng lúc càng nhiều.
Âm Binh Giáp hớn hở chờ Châu Thiện ban bố nhiệm vụ, hắn đã suy nghĩ kỹ, tạm không vội làm việc, đi miếu Thổ Địa ăn chút cung phụng, tiếp đó từ từ đi dạo, hưởng thụ khói lửa dương gian, coi như đi ra du lịch bằng tiền công quỹ. Đến lúc đó còn có thể khoe khoang khoác lác với mấy tướng già ở âm phủ.
Ánh mắt Âm Binh Giáp nhìn Châu Thiện cực kỳ thân thiện, như đang ngắm Bồ Tát sống.
Châu Thiện bị ánh mắt trần trụi của âm binh quái dị này làm lạnh sống lưng.
Châu Thiện tự xét lại, chẳng lẽ bởi vì cô triệu hoán bọn họ quá nhiều lần mà cho thù lao ít quá? Nên trong mắt âm binh này tràn đầy ‘trách cứ’?
Châu Thiện hắng giọng:
“Là như vầy, ta cần nhờ ngươi làm một việc.”
Trong lòng Âm Binh Giáp điên cuồng gõ bình luận: quả nhiên rất dễ nói chuyện! Còn dùng từ kính nhờ! Thần Quân có biết ngài là đại thần tiên không? Nhân vật cấp bậc cao còn hơn trùm cuối Diêm Vương của chúng ta? Nói đi nói đi, tại hạ sẵn lòng làm cho.
Âm Binh Giáp không chút do dự gật đầu, trong mắt Châu Thiện ánh lên hân hoan.
"Là như vậy, hồn phách trước khi qua cầu Nại Hà, ký ức cũ sẽ bị xóa bỏ biến thành hoa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên đúng không?”
Âm binh gật đầu.
“Trước kia ta đã đến nhân gian giới một lần, nhưng quên là tiểu thế giới nào rồi, ta đánh mất ký ức làm phàm nhân lần đó.”
Âm binh lại gật đầu.
Châu Thiện bổ sung thêm:
“Ta nghe ngóng được dù là ký ức của tiên nhân, sau khi bị vứt bỏ cũng sẽ hóa thành hoa Bỉ Ngạn, nở bên bờ Vong Xuyên.”
Âm binh không gật đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Châu Thiện mỉm cười hiền hòa:
“Ta nghĩ ngươi có thể từ Suối Vàng cõng hoa Bỉ Ngạn về cho ta hay không, để ta tìm hoa.”
Âm binh bỗng nhiên cảm thấy tiếng sét giữa trời xanh đánh vào đầu mình.
Mợ nó, đồng liêu chó chết, chia tay!
Âm binh nhìn Châu Thiện không còn giống đang nhìn người từ thiện nữa, ngược lại ánh lên tia tuyệt vọng như tro tàn.
"Thần Quân, thí dụ như tiểu thế giới mà ngài ở có hơn sáu trăm nghìn u hồn.”
Châu Thiện ra hiệu chính mình biết.
“Suối Vàng tổng cộng quản ba nghìn tiểu thế giới, u hồn ở các tiểu thế giới không ít hơn nơi này.”
"Từ xưa đến nay, mỗi âm hồn đầu thai không dưới hai mươi lần, mỗi lần có thể biến thành một đóa hoa Bỉ Ngạn.”
“Vong Xuyên vô biên vô hạn, trước đến giờ không ai biết đầu và cuối của Vong Xuyên ở đâu. Thần Quân, ta biết tìm hoa bắt đầu từ đâu đây?”
Giọng nói của âm binh càng lúc càng đau buồn giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận