Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 152: Chương 152

Còn có một người mặc áo dài tay sọc caro to kết hợp với quần bò đen ống suông, thoạt nhìn có vẻ rụt rè.
Váy hoa nhỏ túm mái tóc dài của sọc caro kéo ra ngoài, giận dữ nói: “Tiện nhân, lại dám quyến rũ chồng bà.”
Ngô Uyển Thanh có chút tuyệt vọng, thời gian trước cô ta không cẩn thận vấp ngã sau đó mất đi đứa con khó khăn lắm mới có, khiến người ta tuyệt vọng nhất là bệnh nói một sự thực sau này cô ta sẽ rất khó để mang thai. Giấy cuối cùng không gói được lửa, chuyện này rất nhanh đã bị chồng và mẹ chồng biết, người chồng từ sau khi kết hôn vẫn luôn kiên định đứng về phía cô ta lần này lại đứng cùng một phía với mẹ chồng, lạnh nhạt chỉ trích cô ta quá không cẩn thận quá không hiểu chuyện.
Chân Quảng vốn đã không muốn cô ta trả đứa trẻ được nhận nuôi về, giờ con nuôi không có, con ruột cũng không còn, anh ấy là một người yêu trẻ con, bởi vì còn có hy vọng với vợ nên mới lần lữa mãi không chịu nói, nhưng giờ Ngô Uyển Thanh khiến tất cả hy vọng của anh ấy đều hủy hết. Chân Quảng vốn còn muốn đi nhận lại đứa trẻ kia, nhưng đôi vợ chồng già đó lại lạnh nhạt nói với anh ấy đứa trẻ sớm đã bị đưa đi rồi, để tránh người nhà họ Chân làm phiền, vợ chồng già đã chuyển khỏi huyện La Hoa cư trú hơn năm mươi năm.
Khi biết được Ngô Uyển Thanh cả đời này có thể sẽ không có con được nữa, lần đầu tiên anh ấy sinh ra sự giận dữ tột đỉnh đối với vợ. Anh ấy yêu Ngô Uyển Thanh, hai người vẫn luôn là người yêu từ thời còn đi học, cho dù trong nhà phản đối, trong nhà Ngô Uyển Thanh lại nghèo rớt mồng tơi, thậm chí còn có hai đứa em trai sinh đôi ngồi chờ chị cả đục khoét tiền từ nhà chồng mua nhà cưới vợ cho bọn họ, Chân Quảng cũng vẫn không ngại ngần cưới cô ta, điều kiện của mẹ vợ chính là anh ấy mua cho hai đứa em vợ mỗi người một căn nhà.
Bởi vì điều kiện này, mẹ anh ấy đối với vợ có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, lúc nhìn thấy vợ trợ cấp nhà mẹ đẻ càng hận không thể đá cô ta ra khỏi nhà.
Nhưng những chuyện này, Chân Quảng đều nhịn, thậm chí ngầm thừa nhận, anh ấy là chồng, về lý nên gánh vác một mảnh trời riêng cho vợ. Cho dù vợ anh ấy tham lam con buôn, anh ấy cũng cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng trên chuyện nhận con nuôi, lần đầu tiên khiến anh ấy nhìn thấy sự tư lợi của vợ.
Ban đầu anh ấy không tán đồng việc nhận con nuôi, mẹ vợ, vợ, em vợ ba bên thay phiên đến khuyên bảo, đứa trẻ đó đáng thương thế nào, sau khi nhận không chỉ có thể tích đức hành thiện, hơn nữa cũng có thể khiến sau khi bọn họ già đi được hưởng niềm vui quây quần gia đình.
Mẹ vợ thậm chí còn hùng hổ nói với anh ấy, mỗi người phụ nữ đều nên được làm mẹ, con gái bà ta không thể vì con rể không đồng ý mà không làm mẹ được.
Chân Quảng chấp nhận, sau khi nhận con nuôi anh ấy mới phát hiện, thì ra có trẻ con là một niềm vui như vậy, mỗi ngày trở về nhà nhìn thấy đứa trẻ, cả người đều tự dưng sung sướng, trong khoảng thời gian đó anh ấy rất vui, thậm chí còn cảm ơn vợ và mẹ vợ của mình.
Cho nên, biết được tin vợ có thai, phản ứng đầu tiên của anh ấy là mừng như điên.
Nhưng tiếp theo đó, Ngô Uyển Thanh vốn thích thú với việc nhận con nuôi lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt với đứa trẻ đó, không đúng, nên nói là ghét bỏ. Thái độ của cô ta vô cùng rõ ràng, khiến Chân Quảng thấy mà lòng có chút lạnh lẽo.
Quả nhiên, Ngô Uyển Thanh rất nhanh đã đưa ra ý kiến muốn trả đứa trẻ về sau đó chăm sóc cẩn thận con ruột mình.
Chân Quảng không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã ý thức được, người vợ dịu dàng đáng yêu trước giờ chưa từng thích trẻ con, chỉ coi người ta như quân cờ .
Bạn cần đăng nhập để bình luận