Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 146: Chương 146

Ngô Uyển Thanh ngược lại không biết hai người già từ dưới quê lên không biết mấy chữ cũng hiểu về tội bỏ rơi. Khi hai người già đến cửa, cô ta đang tổ chức tiệc với bạn thân trong biệt thự, hai ông bà già đó ôm đứa trẻ làm ầm lên tới cửa khiến cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Chuyện cực kỳ ầm ĩ, không biết thế nào đã truyền tới tai mẹ chồng cô ta, bà mẹ chồng bắt được thóp, liền gọi điện tới châm biếm này nọ một trận, khiến Ngô Uyển Thanh vô cùng tức giận.
Ngô Uyển Thanh trong cơn giận dữ liền ôm theo đứa trẻ, nhân lúc hai ông bà già ra ngoài làm việc vứt đứa trẻ ở cửa lớn nhà họ.
Xì, ăn vạ còn ăn vạ đến nhà họ nữa cơ à? Cô ta trở về liền dặn dò bảo vệ tiểu khu không cho phép để bọn họ vào trong nữa, xem bọn họ làm sao để gây sự!
Vứt xong cô ta cũng mặc kệ đứa bé ra sao, tức giận đùng đùng lái xe rời khỏi.
Ngô Uyển Thanh càng nghĩ càng tức giận, quả nhiên ban đầu không nên đi nhận nuôi, hiện giờ hai ông bà già này nhất định là nhòm ngó tài sản nhà họ Chân bọn họ, lại không tìm được nhà khác tốt hơn để nhận nuôi đứa trẻ, nên nhất định phải ép cô ta giữ đứa trẻ lại. Đúng là tính toán ghê gớm mà!
Cô ta chưa nguôi cơn tức dừng xe lại, cầm thẻ mới mà Chân Quảng chuẩn bị cho cô ta hai ngày trước để đến trung tâm mua sắm xả giận một chút, mua thêm hai bộ quần áo, dù sao cô ta rất nhanh sẽ lộ dáng rồi, đến lúc đó không thể mặc quần áo đẹp được, chỉ có thể thoải mái là chính.
Sau khi mua hai túi quần áo lớn, buồn bực trong lòng Ngô Uyển Thanh mới coi như giảm bớt, ngâm nga bài hát xách theo quần áo đi ra ngoài, thang máy trong trung tâm mua sắm đã hỏng, có điều chỗ cô ta đi cũng mới có ba tầng, có thể đi thang bộ được.
Cứ đi cứ đi, khóe miệng Ngô Uyển Thanh bất giác khẽ mỉm cười, tiểu trung y lần trước cũng là gặp được ở cầu thang, sau khi cô ta kiểm tra ra có thai còn từng đi nghe ngóng tin tức của tiểu trung y.
Nghe nói bà nội của tiểu trung y bị liệt phải nằm viện, ông chú với gia đình nhà đó làm rất căng, cuối cùng ông chú đón bà nội về nhà, bà nội còn chửi mắng một nhà tiểu trung y đó, cuối cùng người chú kia lại vòi được nửa tháng tiền lương mỗi tháng của cha tiểu trung y coi như là tiền hiếu kính người già.
Vì số tiền lương nửa tháng này, chú của tiểu trung y đó trực tiếp làm ầm ĩ ngay tại bệnh viện.
Chậc, cũng mới một ngàn đồng, hai bộ quần áo trong tay cô ta không chỉ có giá một ngàn đồng thôi đâu. Lúc ấy nếu tiểu trung y đó ở lại làm kiểm tra xong cùng cô ta, cô ta vui vẻ, nói không chừng cho tiểu trung y không chỉ một ngàn. Từ nhỏ cô ta đã nghèo, nên giờ không thể chịu nổi bần hàn nữa.
Tiểu trung y đó lần trước bắt ra hỷ mạch cho cô ta đoán chừng cũng là đánh bậy bạ mà trúng, nếu không dựa vào tay nghề này, không đến nỗi mỗi tháng một ngàn đồng cũng phải băn khoăn.
Nghĩ tới đây, Ngô Uyển Thanh lần thứ năm trăm hai mươi mốt cảm tạ ông trời đã để cô ta gả được cho một người chồng tốt.
Cô ta vui vẻ phấn khởi đang định đi tới bãi đỗ xe, nhưng lại không nhìn thấy một vũng nước nhỏ đọng lại ngay cầu thang.
“Bạch”, Ngô Uyển Thanh ngã xuống cầu thang một cách nặng nề, từ đầu cầu thang lăn xuống dưới chân cầu thang, lần này lại không có Châu Thiện nào giơ tay đỡ lấy cổ tay cô ta nữa, một cơn đau dữ dội ập tới thân dưới, màu đỏ thắm lan ra ——
Châu Thiện sắc mặt không biểu cảm cắt đứt chút pháp lực mà lần trước khi gặp Ngô Uyển Thanh, cô đã cố ý lưu lại trên người cô ta.
Mệnh Ngô Uyển Thanh vốn không có con, lần đầu khi xem tướng mặt cô ta, Châu Thiện đã biết. Đường con cái của cô ta tái xanh u ám, đường sọc dọc duy nhất cũng đã đứt vừa mới đây không lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận