Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 185: Chương 185

Rất nhanh, từ trong ngón giữa của cậu chảy ra mủ máu tanh hôi thâm đen, sau khi chảy được nửa non bát, máu tươi trở lại màu đỏ, hống độc mới coi như trừ sạch.
Trừ xong hống độc, Châu Thiện lại dùng phướn chiêu hồn kia, từ huyệt Ngọc Chẩm của Phó Kỳ Thâm đuổi ngũ quỷ trong cơ thể cậu ra.
Lúc này, sát khí của ngũ quỷ đã tiêu giảm tám, chín phần mười, linh thể vốn đen sì như mực giờ đã lờ mờ biến thành màu xám, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Sau khi Châu Thiện tỉ mỉ quan sát ngũ quỷ đó mới thất vọng phát hiện, tâm trí của ngũ quỷ đã hoàn toàn bị diệt, chỉ chịu sự sai khiến của chủ nhân, loại hồn phách mơ màng hồ đồ này, chỉ sợ chưa xuống đến âm phủ đã trở thành món ăn cho ác quỷ khác, cũng không thể đầu thai chuyển thế được nữa.
Năm gia đình, ba mươi lăm người, toàn bộ đều vì một sự ích kỷ của Thường Đức Minh mà vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Những tội nghiệt khác mà hắn nợ, càng đếm không kể xiết, tại sao một người làm nhiều chuyện ác như hắn, thiên đạo không trừng phạt, để mặc hắn tiêu diêu tự tại sống lâu như vậy?
Ban đầu Tinh Hoa chỉ vì xông vào bình tiên chướng mà bị thiên đạo chém cho hồn phi phách tán, Tây Vương Mẫu càng là vì một chút lòng riêng muốn cứu lại rừng đào của mình, gián tiếp hạ lệnh phải chết xuống cho cô. Trong cơn tức giận cô đã ăn mất chim Tam Thanh mới ra đời không bao lâu vẫn chưa mở linh trí đó của Tây Vương Mẫu, còn hủy một nửa rừng đào của bà ta, liền bị phạt hạ giới, nếu công đức không đủ thì không có khả năng phi thiên nữa!
Cô vẫn luôn cười hì hì chưa từng so đo tính toán, nhưng tại sao, Tinh Hoa ngoại trừ xông vào bình tiên chướng ra không hề làm sai chuyện gì phải chết, còn tên Thường Đức Minh làm nhiều chuyện ác giết người như ngóe này lại có thể sống yên ổn chứ?
Thiên đạo là gì? Trừng phạt cái ác biểu dương cái thiện mới là lẽ phải, xét kỹ lại, cô đã diệt trừ Châu Gia Nhân và Hứa đại sư tàn hại sinh linh yếu đuối, đây rõ ràng là trừng phạt cái ác, nhưng vẫn phải bị trách phạt.
Cái gọi là thiên đạo này, thật sự khiến cô xem không hiểu.
Châu Thiện hít sâu một hơi, hất cái bát bẩn thỉu lên mặt Thường Đức Minh, đánh thức hắn đang hôn mê dậy.
Sau khi Thường Đức Minh tỉnh lại vội vàng muốn đứng dậy làm phép, nhưng phát hiện bên cạnh mình hình như có một tầng chướng ngại bô hình, mà chính hắn bị nhốt vào trong, không thể thoát thân.
Châu Thiện lạnh lùng nhìn hắn vùng vẫy, cho đến khi huyết sắc trên gương mặt tuấn mỹ ngang ngược của hắn mất dần, mới hờ hững nhếch môi chế giễu.
Thường Đức Minh biết bản thân mình sợ rằng không tránh được một kiếp này, dứt khoát dừng vùng vẫy: “Muốn chém muốn giết, cứ tự nhiên.”
Châu Thiện lại giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: “Giết? Chém? Không không không.”
Cô nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Thường Đức Minh, mới cúi đầu một cách ác liệt: “Ta không giết ngươi, không xẻo ngươi, ta phải để người sống lâu trăm tuổi.”
Cô không lưu tình nữa, một chưởng đánh vỡ xương sống hắn, đánh nát khí hải đan điền của hắn.
Cơn đau xé nát tâm can từ chỗ đan điền trên lưng truyền tới, Thường Đức Minh thậm chí không kịp rên lên một tiếng, liền hoảng sợ phát hiện đan điền của mình bị phá hủy hết sạch, tu vi hai mươi mấy năm trong một tích tắc hóa thành không, trừ phi Đại La kim tiên ra tay cứu hắn, còn không sợ rằng cả đời này đều sẽ không thể tu luyện lại được nữa.
Hắn vất vả tu luyện hơn hai mươi năm, vượt qua vô số người, trở thành thiên tài không thể đuổi kịp trong miệng người khác, chính là vì tự do tuyệt đối, hiện giờ bởi vì một mình Châu Thiện mà toàn bộ đều bị hủy. Cố gắng hai mươi mấy năm này đều không còn, hắn đắc tội nhiều người như vậy, sau khi biết tin hắn đã trở thành phế nhân, lại có kẻ nào sẽ bỏ qua cho hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận