Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 230: Chương 230

Vậy thì có lẽ không tìm được đường về nhà.
Châu Thiện trầm ngâm nửa ngày, không nói ra nửa câu còn lại.
Châu Thiện cười khẽ, ngồi xếp bằng trên sofa, trực tiếp khép mắt lại.
Phó Kỳ Thâm còn chưa kịp phản ứng lại, thấy thế đành tức giận quát:
“Châu Thiện!"
Châu Thiện không nhúc nhích, chẳng có một chút phản ứng.
Nghê Bằng thấy thế định vươn tay sờ, hỏi:
“Định diễn vở kịch này đến bao giờ?”
Phó Kỳ Thâm bất đắc dĩ đành lẳng lặng đốt hương độ hồn, thấy hành động của Nghê Bằng thì mắt tràn ngập tơ máu, tay co lại nhanh như tia chớp chộp lấy móng heo của Nghê Bằng:
“Xéo!”
Ánh mắt của Phó Kỳ Thâm cực kỳ đáng sợ, quét mắt một vòng toàn trường, những người ở đây bị uy hiếp tự giác giơ tay lui về phía sau mấy bước, ra hiệu chính mình sẽ không táy máy giống như Nghê Bằng.
Nghê Bằng cảm thấy đau thấu óc, Phó Kỳ Thâm mặt không cảm xúc thả tay của hắn ra, Nghê Bằng kêu gào mấy tiếng, kinh khủng phát hiện tay đã bị trật khớp.
Hương độ hồn tỏa khói lên cao, chỉ rõ đường đi cho người muốn đi, chiếu sáng đường về cho người muốn về.
Hồn phách của Châu Thiện bay theo hương độ hồn vụt qua trang viên, nhìn thấy từng bóng quỷ, bước chân vào Quỷ Môn Quan.
Trên đường Hoàng Tuyền toàn dẫn dắt người chết, dọc đường đi Châu Thiện chỉ thấy bóng quỷ sắc mặt trắng xanh, có con thiếu nửa bên đầu, có con thoạt trông máu thịt nhầy nhụa, có con tròng mắt rơi ra khỏi hốc mắt bị một sợi mạch máu dính liền, thoạt trông cực kỳ dọa người.
Những quỷ hồn vô thức tiến lên trước, mặt xám xịt không chút biểu cảm.
So với những bóng quỷ trắng xanh kia thì thân hình của Châu Thiện gần như trong suốt, sinh hồn tỏa ra ánh sáng vàng mông lung, cực kỳ bắt mắt trong đám đông quỷ hồn.
Âm binh dẫn đường lập tức trông thấy cô, mấy năm nay âm binh không ngừng giao tiếp với cô nên khá quen thuộc, khi thấy cô thì xoe tròn mắt, hỏi khờ:
“Thần Quân, ngài chết từ khi nào? Sao không về vị trí cũ mà đến âm tào địa phủ làm cái gì?"
Châu Thiện suýt cốc đầu âm binh này, nhưng nhớ ra âm binh không có thực thể đành dừng lại:
“Mắt mù sao? Đây là sinh hồn của ta.”
Âm binh mặc giáp ước chừng bị cận, híp mắt nhìn hồi lâu mới nhìn ra một chút manh mối, nhe răng cười nói:
“Tại tiểu mắt kém, Thần Quân đến Hoàng Tuyền làm cái gì?"
Châu Thiện nhún vai:
“Mượn một gáo nước Vong Xuyên.”
Dù gì là Thượng Thần, thân phận khác biệt lớn với âm binh trên đường Hoàng Tuyền, cho nên âm binh cũng muốn làm tốt quan hệ với cô:
“Dễ thôi, tiểu tìm người thay ca, để tiểu đưa Thần Quân đi Vong Xuyên.”
Châu Thiện thay đổi ấn tượng với âm binh này:
“Chờ có ngày ta gặp Diêm Vương nhất định sẽ nói tốt vài câu cho ngươi, kêu ông ấy phong ngươi làm Hắc Bạch Vô Thường.”
Âm binh sờ cái đầu giống muôi vớt của mình, cười khờ, thật sự đi kêu âm binh khác đến giao tiếp, còn hắn thì mang theo Châu Thiện đi con đường khác.
Khi nghe tiếng dòng nước xiết như sấm nổ, âm binh không dám tiến lên trước:
“Thần Quân, là đằng trước."
Vong Xuyên có lực hút rất lớn, nếu âm binh đến gần hơn nữa e rằng sẽ trực tiếp bị tử hồn trong Vong Xuyên kéo vào, bị nuốt trọn tất cả ký ức, trở thành một lũ du hồn trong hàng trăm triệu hồn Vong Xuyên .
Châu Thiện cũng biết Vong Xuyên tổn
thương tử hồn:
“Được rồi, ngươi đi về trước đi."
Châu Thiện nhẹ nhàng bay qua, trước tiên là thấy một mảnh biển hoa màu đỏ rực rỡ, phía cuối biển hoa là nước sông đen sôi sục. Trên mặt nước thỉnh thoảng nổi lên mấy bọt nước, bong bóng vỡ lộ ra khuôn mặt dữ tợn của oan hồn ở bên dưới, vô số thi cốt yên lặng nổi lên, tích lũy thành rãnh sông xương trắng.
Châu Thiện vừa đến gần Vong Xuyên thì tử hồn ở đáy sông đã gào thét mang theo nước Vong Xuyên đen thui vỗ vào mặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận