Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 76: Chương 76

Thầy hiệu trưởng và vợ kết duyên cũng là được người ta giới thiệu, nhưng may mắn cuộc sống sau hôn nhân của hai vợ chồng cũng coi như mỹ mãn. Ngày tháng trôi qua yên lành, chẳng ngờ năm nay sau một chuyến về nhà mẹ đẻ dịp tết Thanh Minh, vợ thầy liền xảy ra chuyện.
Sau khi thăm mộ ở nhà mẹ đẻ về vợ thầy mãi nằm liệt giường không dậy nổi, sau đó khắp người nổi bọc mủ, nặn ra cũng không phải máu, mà là dịch mủ màu đen hôi thối.
Thầy dẫn vợ đi bệnh viện mấy lần, cũng đến cả bệnh viện ở tỉnh, nhưng bác sĩ chỉ nói là bệnh ngoài da không biết tên, ai nấy đều bó tay hết cách.
Vợ thầy nằm liệt giường để dưỡng sức, nhưng bọc mủ trên người ngày càng nhiều, toàn thân cũng nhanh chóng khô héo xám xịt, trông không còn sức sống.
Người trong nhà đã đang sắp xếp lo hậu sự, sau đó mẹ vợ thầy không tin ma quỷ, mời một bà đồng tới, bà đồng nói vợ thầy bị ác quỷ quấn thân, ác quỷ đó pháp lực cao cường, bà ta khó đối phó nổi, cần mời một cao nhân tinh thông mới có thể giải quyết.
Nhưng Long Quang Minh đi đâu biết được một cao nhân như vậy?
Lại không ngờ núi cùng hoa tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Thầy ấy nghe nói tới phương pháp của Châu Thiện, lòng đã tin ba phần, cứ vậy suy tính trong lòng, đến Châu Thiện còn có công lực như vậy, người dạy cô bé khẳng định cũng là cao nhân.
Châu Thiện nghe thầy ấy kể hết câu chuyện, khẽ cười, cô bé thích nhất là những chuyện hiếm lạ cổ quái.
“Hiệu trưởng, nếu thầy không chê, em sẽ đi với thầy một chuyến.”
Long Quang Minh trước là vui mừng, mà sau lại nghi ngờ: “Châu Thiện em được không đó?” Bà đồng mà mẹ vợ thầy mời tới cũng không phải chỉ có hư danh không, ở quê nhà vợ thầy đã có uy danh hiển hách, thứ mà bà ta cũng không đối phó nổi, muốn Long Quang Minh nghe tin một cô nhóc quỷ như Châu Thiện, hiển nhiên là có chút nghi ngờ.
Nụ cười trên mặt Châu Thiện đông cứng một chút, cái khác cô bé không dám đảm bảo, nhưng đối phó với mấy thứ quỷ ma, chỉ sợ cả Trung Quốc này không tìm được ai cao minh hơn cô bé.
Cô bé ưỡn thẳng ngực: “Em đương nhiên là được.”
Châu Thiện ôm hết việc vào người, Long Quang Minh đương nhiên vui mừng không kiềm chế nổi.
Để tránh đêm dài lắm mộng, vừa hay hôm sau là cuối tuần, Châu Thiện liền quyết định luôn ngày mai.
Mới sáng sớm cô bé đã lén lút chuồn ra khỏi nhà, nói với Phan Mỹ Phượng rằng mình ra ngoài chơi, hiện giờ trẻ con đều có tính ham chơi, cho nên Phan Mỹ Phượng cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô bé về nhà sớm một chút.
Châu Thiện vừa ra khỏi ngõ, liền nhìn thấy hiệu trưởng Long Quang Minh, người thường ngày quang minh chính đại từ đầu đến chân đang ngồi trên một chiếc mô tô kiểu cũ, đội mũ quả dưa lệch một bên, mặc áo khoác da màu nâu, có chút lo lắng đợi ở đó.
Chậc, ăn mặc kiểu này, trông không khác mấy với đám du thủ du thực trên phố.
Cô bé tung tăng qua đó, Long Quang Minh ra hiệu cho cô bé ngồi yên sau, rồi mới vặn tay lái, chiếc xe nhanh chóng lao vút lên phía trước.
Bọn họ rất nhanh đã tới nhà của Long Quang Minh, Châu Thiện tài nghệ cao lại can đảm, đẩy thẳng cửa đi vào.
Vợ của Long Quang Minh đang nằm trong một gian phòng tối, thở dốc nặng nề, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.
Trên mặt vợ thầy có khí xanh xám chiếm cứ, sắc mặt xanh xao, đó là tử khí, đích thực là tướng người sắp chết.
Bọc mủ trên người Vương Linh Tú đã tràn ra lớp da bên ngoài, bao gồm hai tay và cổ, đều là một mảng đỏ đỏ trắng trắng, chỉ còn lại gương mặt là sạch sẽ. Nhưng nhiều bọc mủ như vậy, trong phòng tối cũng không ngửi thấy bất cứ mùi lạ gì, hiển nhiên người chồng như Long Quang Minh đã chăm sóc rất tốt.
Long Quang Minh không dám mở đèn, vội bước qua đó cho vợ uống một ngụm nước trước, rồi mới giải thích với Châu Thiện: “Bệnh này của cô ấy không được gặp ánh sáng, cho nên trong phòng không thể bật đèn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận