Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 344: Chương 344

Châu Thiện chậm rãi ngồi xổm người xuống, ngang tầm mắt với Lương Vi.
Lương Vi thống khổ điên cuồng, đã không ham sống.
Châu Thiện vô thanh đối diện với niệm linh kia:
“Ngươi muốn nói gì với cô ấy có thể mượn miệng của ta.”
Niệm linh cảm kích nhìn Châu Thiện, nhưng khi niệm linh mở miệng nói câu đầu tiên thì cô rất bất ngờ.
Giọng nói của niệm linh cực kỳ sốt ruột: “Vi Vi, Dương Lạc Hoài muốn hại em, em đừng tin hắn.”
“Hắn sớm quen Đỗ Hân Hân, là đàn anh của Đỗ Hân Hân, hắn luôn tính kế em. Đỗ Hân Hân đã mang thai hai đứa con, đều là của Dương Lạc Hoài, nhưng cô ta phá thai, luyện thành tiểu quỷ vì muốn nổi tiếng. Sau đó cô ta bị tiểu quỷ cắn ngược, mắc bệnh nặng, Đỗ Hân Hân kêu Dương Lạc Hoài nuôi tiểu quỷ ở dưới giường của em vì muốn hại em.”
"Không chỉ thế, hắn còn bỏ thuốc vào tổ yến đã nấu cho em, những tổ yến mà em thường ăn dễ dàng sản sinh ảo giác, thấy ác mộng, ăn thuốc lâu em sẽ nổi điên.”
“Còn nữa, bùa bình an kia là giả, chỉ có cái hắn đeo là thật, cái em đeo sẽ vời đến tai ách."
“Anh không phải lần đầu tiên nhập vào người em, lần đầu tiên anh nhập vào người em là muốn tráo bùa bình an, lần thứ hai nhập xác của em vì vứt bỏ tổ yến hắn mua cho em.”
“Về sau hắn sinh nghi, bắt đầu gác đêm, không rời xa em một tấc. Lần thứ ba anh nhập vào em là lần trước."
“Em không mời đại sư mà hắn giới thiệu cho em, đi mời người khác, hắn hoài nghi Châu đại sư nhìn ra cái gì nên muốn xuống tay trước.”
“Hắn hại chết con của em, lại muốn hại chết em, dấu tay máu mỗi ngày em thấy là chờ sau khi em ngủ thì hắn cầm tay em ấn xuống, mục đích là muốn khiến người khác cho rằng em có bệnh mộng du. Tối hôm đó em lại bị chuốc thuốc, té xỉu trong bồn tắm, khi em gọi điện thoại cho Châu đại sư thì anh nhập vào người em, anh không thể để em ở lại nơi đó nữa.”
Lư Phi Vũ từng muốn nhắc nhở Lương Vi, nhưng gợi ý bị Dương Lạc Hoài phát hiện trước, sau lần đó Lư Phi Vũ không dám mạo hiểm nữa.
Đôi khi lòng người đáng sợ hơn quỷ, Lư Phi Vũ không hiểu, Lương Vi rốt cuộc đắc tội Dương Lạc Hoài ở chỗ nào mà tên này muốn hại cô ấy đến thế? Một lần không đủ, còn muốn hai lần, ba lần, ép chết cô ấy để nhường đường cho người khác.
Lương Vi nghe lời thốt ra từ miệng Châu Thiện thì giật mình, cô nhìn Châu Thiện:
“Phi Vũ?"
Châu Thiện lắc đầu: “Không phải tôi.”
Ánh mắt bừng sáng của Lương Vi lại vụt tắt.
Châu Thiện nói tiếp:
“Lư Phi Vũ ở bên trái của cô, anh ta nói vẫn luôn ở đó.”
Ngày ấy nắng nóng, ồn ào náo động, Lương Vi ở cục cảnh sát đến nhận người, nhìn thân thể rách nát không thành hình thì khóc không thành tiếng.
Hắn chết sạch sẽ, chỉ có đồng hồ sáng bóng cầm trong tay là bị siết chặt, muốn bẻ ngón tay lấy ra cũng không được.
Lương Vi gào khóc, không để ý hình tượng khóc ngất trước quan tài của Lư Phi Vũ. Chiếc đồng hồ mà Lư Phi Vũ luôn nắm chặt không nỡ buông lúc ấy bộp một tiếng rớt xuống trước mặt cô ấy.
Bắt đầu từ khi Lương Vi nhặt đồng hồ thì niệm linh luôn theo bên cạnh không rời một tấc.
Đó không chỉ là một chiếc đồng hồ, nó còn là hy vọng tốt đẹp nhất về tương lai với người yêu của một thiếu niên chưa lớn.
Nhưng đó chỉ là một chiếc đồng hồ, không thể nào khiến nhà họ Lương chấp nhận.
Lương Vi nghe Châu Thiện nhắc đến chiếc đồng hồ, lau nước mắt, lôi ra dây chuyền bằng bạc từ cần cổ ấm áp.
Đồng hồ cũng bị xe tải nghiền qua, đã không thể hoạt động, mặt đồng hồ ban đầu bị tháo ra, thay thế hai tấm hình chân dung.
Một tấm là Lương Vi, một tấm là Lư Phi Vũ, nắp đóng lại, hai người lại trở thành người thân mật nhất trên đời này, giống như chưa từng chia ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận