Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 191: Chương 191

“Nhớ chứ, thì đã sao?”
“Ngài có lợi hại cỡ nào đi nữa thì giờ cũng chỉ là một người phàm, hồn phách của người phàm nếu rời khỏi thân xác chính là một chữ chết, công đức của thần quân vẫn chưa viên mãn, nếu như chết trước, sợ rằng cứ vậy mà trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không được trở về thiên đình. Cho nên nói, thần quân ngài xuống âm tào thế nào?”
......
Đúng vậy nhỉ, nếu như tự mình cô có thể xuống âm tào, vậy cũng không cần sai âm binh trên đường hoàng tuyền đi lại làm việc nữa.
Âm binh nhếch khóe miệng đỏ thẫm như lưỡi liềm cười toe toét, đây rõ ràng là một sự giễu cợt trần trụi, là đang vô tình chế giễu chỉ số thông minh của cô!
Châu Thiện lập tức thẹn quá hóa giận, lôi người giấy đó xuống vò vò thành một đống, sau đó ném vào thùng rác: “Được rồi ta biết rồi, ngươi về đường hoàng tuyền đi.”
Âm binh nằm không vô cớ trúng đạn:......
Châu Thiện có chút hận bản thân mình trước đây, ngươi nói thử xem, hạ phàm đàng hoàng, việc gì phải như thâm thù đại hận mà vo viên vứt đoạn ký ức đó đi chứ, nếu như đoạn ký ức đó vẫn còn, cô nhất định sẽ biết được rõ ràng mình rốt cuộc là nợ Phó Kỳ Thâm cái gì rồi, sau đó bắt thuốc đúng mạch, lập tức trả hết!
Như vậy cuộc đời sau này có thể thúc ngựa lao nhanh tiêu diêu tự tại rồi, đỡ phải lúc nào cũng lo nghĩ một mối tâm sự.
Châu Thiện dưới sự bi phẫn quyết định —— trốn tiết tự học tối nay, sau đó đi ra ngoài trường uống rượu, uống đến say mới thôi!
Tục ngữ nói, cuộc đời mà không trốn học, không phải là cuộc đời hoàn hảo. Châu Thiện trốn tiết đơn giản hơn nhiều so với học sinh bình thường, vì dù sao tường vây sao có thể nhốt được cô.
Sau khi vượt qua tường, Châu Thiện trước tiên đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua ba chai bia, sau đó xách theo bia đi vào......quán net.
Cô phải mất ba tiếng đồng hồ mới tìm được máy và ngồi xuống.
Sau khi Châu Thiện mở máy cũng không vội vàng làm gì, đầu tiên mở bia ra uống ừng ực hai ngụm, đột nhiên, tầm mắt của cô đọng lại ở một chỗ nào đó.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, Châu Thiện đặt bia xuống đi qua đó, vỗ vào vai em gái một phát: “Cảnh Kiều Kiều? Cậu khỏi bệnh rồi à?”
Người này chính là bạn cùng phòng Cảnh Kiều Kiều của cô.
Cảnh Kiều Kiều và Cảnh Kiều Kiều xin nghỉ về nhà cùng một ngày, mà còn là xin nghỉ ốm.
Nhưng Cảnh Kiều Kiều không để ý cô, hai mắt vẫn cứ dán chặt vào màn hình, thậm chí còn không quay đầu chút nào, mười ngón như bay, gõ chữ trên bàn phím.
Châu Thiện không có sở thích dòm ngó riêng tư của người khác, nhưng cô đứng cao, tuy không cố tình đi xem màn hình máy tính của Cảnh Kiều Kiều, khóe mắt vẫn quan sát được gì đó.
Cảnh Kiều Kiều hình như đang nói chuyện với bạn trong phòng chat, phòng chat đó ảnh nền đen sì, font chữ đỏ máu, thoạt nhìn có cảm giác quỷ dị khiến người ta không được thoải mái.
Sau khi Châu Thiện tùy ý quét mắt qua liền thu hồi lại, nhìn thấy đối phương dường như không có ý muốn để ý đến cô thì nhún vai, lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.
Sau đó cô lại không nén được quay đầu nhìn bóng lưng Cảnh Kiều Kiều một cái, nhìn thì bình thường, nhưng sao cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nói chuyện với bạn trên mạng vui đến thế sao? Say sưa như vậy.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Châu Thiện cũng tìm kiếm vài phòng chat trên mạng, sau khi vào lượn một vòng phát hiện chỗ đó hầu như toàn là mấy thanh niên nghệ thuật không bệnh mà rên cảm thán nhân sinh trong phong hoa tuyết nguyệt, rõ là cay mắt!
Cô ôm lấy cánh tay nổi cả gai ốc, sau khi dụi mắt liền thoát khỏi phòng chat.
Sau khi thoát khỏi phòng chat, cô mở BBS mình hay vào chuẩn bị xem mấy câu chuyện ma để rửa mắt.
Chat chít thì có gì thú vị chứ? Xem chuyện ma mới sướng!
Quán net sát gần một tiệm cơm nhỏ, ông chủ tiệm cơm thường tới quán net để mời chào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận