Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 168: Chương 168

Cô đã nghĩ kỹ rồi, bán miếng linh chi này đi, tiền bán được đều để ở nhà cải thiện sinh hoạt, nếu thực sự không có ai mua nổi nó, cô sẽ nhờ người giả làm người mua, lấy tiền tiết kiệm của mình ra để diễn một vở kịch, lấy toàn bộ hơn một triệu đó đưa cho gia đình.
Châu Thiện đang hớn hở tính toán, ai biết Phan Mỹ Phượng lại là một biểu cảm như trời sắp sập xuống đến nơi rồi: “Chồng ơi, anh mau tới đây, con gái chúng ta muốn có tiền đến mức phát điên rồi.”
Châu Thiện: ......
Sự thực chứng minh, Châu Thiện hẳn là không phải thèm tiền đến mức phát điên.
Khi miếng nấm linh chi màu tím to bằng nửa thân người được khiêng từ trong bao tải lên chiếc giường ở gian nhà phía tây, người đàn ông hiểu biết nhất nhà họ Châu —— Châu Gia Bình cũng phải sửng sốt.
Phan Mỹ Phượng thận trọng chọc vào eo ông ấy: “Chồng ơi, em thấy thứ này thực sự hơi giống nấm linh chi mà chúng ta thấy trên ti vi, thảo nào con gái chúng ta nhận nhầm.”
Châu Gia Bình gật đầu đồng ý một cách sâu sắc: “Có điều, đây nhất định là đồ giả, bởi vì ——”
Ông ấy dừng lại nửa hơi, đợi Phan Mỹ Phượng trông ngóng một lúc, mới chậm rãi nói: “Bởi vì, linh chi khẳng định không lớn như vậy.”
Ha, cha nói đúng là có lý thế nhở!
Châu Thiện thấy vạch đen đầy đầu: “Đừng đoán nữa, đây là đồ thật.”
Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng không hẹn mà quay ngoắt đầu lại: “Trẻ con trẻ cái biết cái gì, khẳng định là đồ giả rồi.”
Châu Thiện lườm trắng mắt, cầm điện thoại bàn vừa lắp lên bấm tạch tạch mấy số.
“Con làm gì đó?”
“Bán đó, linh chi này nếu như bán ra được chẳng phải chứng minh đây là đồ thật sao?”
Có lý —— nhưng mà: “Thiện Thiện, chúng ta không thể lấy đồ giả ra lừa người được.”
Châu Thiện nặn ra một nụ cười từ trong kẽ răng: “Yên tâm, người thành phố nhất định biết hàng.”
Hai vợ chồng lại đồng thanh: “Vậy cũng chưa chắc, trong những thứ khác kiến thức của bọn họ rộng hơn một chút, nhưng với ngành nghề thổ sản này thật sự chưa chắc bì được với người miền núi chúng ta.”
“Người miền núi” Châu Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn kiên định bấm số.
Châu Gia Bình không thể tin nổi xoay mấy vòng quanh linh chi còn to hơn cả thớt thái rau, không tin được mà lắc đầu: “Sao có thể là linh chi, ở đâu ra linh chi lớn vậy chứ.”
Hơn nữa, linh chi lớn như vậy, người bình thường mua nổi sao?
Thiện Thiện chỉ là một học sinh cấp hai, có thể tìm được người mua gì?
Châu Gia Bình cũng không nhìn muốn thấy biểu cảm thất vọng của con gái, xét đến cùng, con bé cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này.
Trong lòng Châu Gia Bình đang cân nhắc, hay là mình đi tìm vài người bạn cùng diễn một vở kịch, bỏ ra mấy ngàn tệ trực tiếp chuyển “cục gỗ nát” này đi, cũng để con bé vui vẻ một chút?
Nếu không, sao lại nói đôi cha con này tâm linh tương thông chứ, ngay cả cách lừa người này cũng đều nghĩ như nhau.
Kết quả, Châu Thiện vừa bỏ điện thoại xuống liền đắc ý hất đầu: “Con, tìm được người mua rồi!”
Cô đều gọi cho những người mình quen biết, như kiểu Lưu Phú hay La Quân, đều coi như khách hàng trước kia của mình, nhân phẩm cũng được đảm bảo cơ bản. Bọn họ nghe đến có linh chi rừng đều bày tỏ có hứng thú, nhưng sau khi Châu Thiện nói rõ là linh chi ngàn năm thì đều từ chối.
Không phải không tin, lời Châu Thiện nói ra, bọn họ không tin cũng phải tin, mà là, loại đồ như linh chi ngàn năm này quá mức quý hiếm, muốn mua bọn họ đương nhiên mua nổi, nhưng nếu thông tin bị tiết lộ ra ngoài, ngược lại chỉ sợ sẽ chuốc họa vào người. Thiên tài địa bảo ngàn năm, không phải là thứ tốt thông thường, cho dù có muốn cũng không có tư cách để lấy.
Trời không tuyệt đường con người, sau khi Lưu Phú biểu đạt ý kiến của mình xong, quay đầu lại nhắc tới một người: “Hai ngày trước tôi còn nghe nói Trì tổng đang thu thập đồ tốt để mừng đại thọ cho lão gia nhà mình, thứ này bà ấy nhất định sẽ lấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận