Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 211: Chương 211

“Tuy rằng gương mặt ông còn trẻ, nhưng trong cốt tủy vẫn là lão già đó, lúc đi lại cần chống gậy, âm thanh mà tôi nghe được trong quỷ vực khi đó, hẳn là do ông làm ra, Trữ lão tiên sinh, ông nói xem tôi nói có đúng không?”
Châu Thiện nói một hơi hết câu chuyện, mới ngừng một lúc, mặt lạnh tanh nhìn sang “Trữ Chấn”.
“Trữ Chấn”, trên thực tế cũng chính là Trữ lão gia, sắc mặt thay đổi muôn hình vạn trạng, đôi vai khom khom đổ ập xuống, trước đó nhìn qua vẫn như một người đàn ông trung niên, nhưng hiện tại lại đầy nét u ám trên thân thể già nua: “Làm sao cô biết?”
Trữ Song Hàn đã rất lâu không mang máu tươi về cho ông ta, thậm chí ngay cả tin tức cũng chẳng có, ông ta đã dự cảm được mấy ngày này sẽ xảy ra chuyện, cho nên khi Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm tới, ông ta không có chút hoảng hốt nào. Vốn dĩ ông ta muốn đích thân ra tay, máu của Châu Thiện cũng đủ dùng một thời gian, đợi dần hồi phục lại, ông ta sẽ ra ngoài tìm Trữ Song Hàn, hoặc ít nhất, cũng có thể dùng gia tài của mình lừa gạt mấy cô gái về nhà. Làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả rất rắc rối, cho nên ông ta lần lữa không làm.
Châu Thiện thu lại tất cả biểu cảm trên mặt: “Tự nhiên là nhìn thấy được.”
Tuệ nhãn có thể nhìn thấy chuyện thiên hạ, cũng có thể thấy được quá khứ tương lai.
Rõ ràng cô đều nói sự thực, nhưng “Trữ Chấn” không tin, lúc sắp chết tới nơi ông ta cũng không sợ hãi, ngược lại đặt mông ngồi xuống sàn, đấm đấm hai chân đã bủn rủn: “Vậy cô chuẩn bị xử trí ta thế nào đây?”
Châu Thiện lấy con dao găm toàn thân đen sì kia ra: “Tiễn ông xuống âm tào!”
Trữ lão gia cũng không sợ, ngược lại ngửa cổ lên nói: “Ra tay đi.”
Trời cao vô cùng đùa bỡn ông ta, ông ta vốn cho rằng mình có thể dựa vào thuật gán hồn sống tám trăm một ngàn năm, nhưng có thế nào cũng không ngờ được, tên Trữ Chấn này......lại không có khả năng sinh đẻ, hơn nữa tình trạng cơ thể cực kỳ tồi tệ.
Không có máu mủ trực hệ, ông ta không dùng được thuật gán hồn, sớm muộn được định sẵn phải chết.
Ông ta chỉ là hồn phách tu hú chiếm tổ, Châu Thiện không cảm thấy đẩy hồn phách ông ta ra khỏi cơ thể Trữ Chấn bằng với giết người, Châu Thiện cười lạnh một tiếng, không chút chần chừ, một chưởng vỗ xuống hộp sọ của Trữ lão gia, lòng bàn tay mang theo gió rít đột nhiên hóa thành móng vuốt sắc vào ngay khoảnh khắc vỗ xuống xương sọ, năm ngón tay khép lại, chộp xuống thoáng qua, rất nhanh đã bắt ra được hồn phách gào rít đen sì.
Ầm —— âm lộ đã mở, lối vào dần hiện ra bóng dáng cao lớn của hai người đầu trâu mặt ngựa, Châu Thiện ném hồn phách về chỗ đầu trâu mặt ngựa: “Đừng bỏ qua cho hắn.”
Mặt ngựa gật đầu: “Yên tâm, mười tám đại hình của âm tào địa phủ đang chờ hắn.”
Tất cả hình phạt của âm tào địa phủ tương tự với hình phạt của nhân gian, lần lượt là lột da, chém ngang eo, phanh thây, xẻ thịt, lăng trì, thắt cổ, nhốt lồng chưng, cung hình, cắt chân, ôm cây đồng nóng, mổ bụng, rượu độc, rút ruột, cưa xẻ, đánh gãy cột sống, rót chì nóng chảy, chải lược sắt, đóng đinh vào sọ. Điểm khác biệt duy nhất chính là tác dụng lên người hồn phách, mà bất luận hồn phách phải chịu đau đớn cỡ nào, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hồn phi phách tán, chỉ có thể chịu đựng, da bị lột ngày đầu tiên đến ngày thứ hai cũng đều có thể lành lại, nhưng đau đớn thấu tim vẫn còn. Cho đến khi món nợ trên sổ sinh tử đều được trả hết, mới có thể đi đầu thai chuyển thế.
Hồn phách của Trữ lão gia vẫn luôn yên lặng bất động, sau khi nghe tới mười tám đại hình rốt cục nhịn không được uốn éo vùng vẫy, hồn phách đen sì của ông ta luồn trái lách phải, muốn thử xông ra khỏi vòng vây.
Mặt ngựa cười lạnh một tiếng, một cây đinh khóa hồn cắm vào đầu hồn phách ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận