Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 94: Chương 94

Phan Mỹ Phượng đã bốn mươi bảy, tuổi đã lớn, tóc mai đã điểm hoa râm, bà ấy không nhịn được sờ lên tóc Châu Thiện: “Thiện Thiện, hòa thuận với bạn cùng phòng, có việc gì thì gọi về nhà nhé.”
Mắt Châu Thiện đã hơi đỏ, gật mạnh đầu.
Đúng lúc xe buýt tới, sau khi Phan Mỹ Phượng lên xe lại vịn vào tay nắm không nhịn được quay đầu: “Thiện Thiện, không có việc gì cũng nhớ gọi điện về nhà.”
Châu Thiện bắt tay làm thành loa hét lớn: “Con sẽ thường xuyên gọi điện về cho hai người.”
Phan Mỹ Phượng né đầu sang một bên, cố lau nước mắt trên khóe mắt, Châu Gia Bình vỗ vai vợ, thở dài nói: “Thiện Thiện lớn rồi, sớm muộn gì con bé cũng phải xa nhà.”
Dõi mắt nhìn theo mãi đến khi chiếc xe buýt đó biến mất khỏi tầm mắt, Châu Thiện lại đứng trong gió một lúc, rời mới có chút thẫn thờ xoay người đi, chậm rãi trở về.
Thời gian báo danh nhập học của Trung học cơ sở số Một là hai ngày, hơn nữa phần lớn học sinh là người địa phương, học sinh trọ tại trường không nhiều, hiện giờ lại vẫn chưa chính thức lên lớp, buổi tối trong khuôn viên trường lác đác không có bao nhiêu người.
Trong tay Châu Thiện vẫn đang nắm quyển sổ tay học sinh mới, ghi nhớ hết bản đồ trường học vào trong đầu, mới chầm chậm đi về phía ký túc xá.
Đi mãi đi mãi, cô liền dừng bước.
Bên dưới tòa nhà khoa giáo lớn nhất chính giữa trường, là một cây hòe già cao đến bốn năm tầng lầu, cây hòe già đã lâu lắm rồi, phải hai ba người lớn mới có thể ôm được nó.
Trong tiết trời đầu thu này, những cành cây hòe cổ thụ xào xạc trong gió dưới ánh mặt trời lặn, bị ráng chiều ửng hồng vẽ ra một loại ánh sáng quỷ dị.
Châu Thiện ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy chiếc váy đỏ phấp phới trên cành cây hòe già đó.
Bên dưới váy đỏ là một khúc chân ngắn trắng như tuyết, chậm rãi xoay vòng trong gió thu, bên dưới đôi chân là một xăng đan khảm đá, rạng rỡ lấp lánh trong ánh chiều tà đỏ như máu.
Sợi dây thừng xoay tròn nhịp nhàng, kẽo cà kẽo kẹt, âm thanh quỷ dị lan thật xa thật xa theo gió......
Cảnh tượng này dường như không ai có thể nhìn thấy, học sinh qua lại đều bước chân vội vã, mang theo đồ dùng vào ở đi tới tòa nhà ký túc xá bên kia.
Không, vẫn có người có thể nhìn thấy.
Châu Thiện nhướng mày, vừa nhìn đã thấy cậu trai trẻ quần áo trắng đứng dưới cây hòe già.
Cô đi gần về phía cây hòe già mấy bước, gương mặt tinh tế như vẽ của thiếu niên áo trắng ngày càng rõ nét.
Thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn lên trên, Châu Thiện ban đầu cho rằng cậu đang nhìn ai đó trong tòa nhà khoa giáo, sau đó đột nhiên ý thức được, hiện giờ vẫn chưa chính thức lên lớp, tòa nhà này căn bản vẫn chưa mở, bên trong làm gì có ai.
Cô theo ánh mắt thiếu niên nhìn lên trên, phát hiện tiêu cự trong ánh mắt cậu vừa hay là đoạn chân nhỏ trong chiếc váy đỏ bên trên đầu.
Thật sự thú vị.
Thiếu niên chìm đắm trong thế giới của mình, miệng không ngừng mấp máy.
Châu Thiện cho rằng cậu đang niệm Phật kinh hộ thể trừ ma gì đó, đợi khi lại gần mới biết không phải.
Người đó, miệng lẩm bẩm nói, trên mặt tuy rằng có giọt lớn mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định, ngữ khí cũng vô cùng thành kính.
“Xác thịt tồn tại thì tinh thần tồn tại, xác thịt mất đi thì linh hồn biến mất. Thế giới này là vật chất, tất cả mọi hiện tượng đều có thể dùng khoa học để giải thích. Tin tưởng khoa học, tin tưởng lý luận duy vật, bài trừ mê tín dị đoan......”
......
Châu Thiện cực hứng thú chọc vào vai cậu trai đó.
Cảm giác không tệ, trong mềm có chút cứng, hẳn là được bao phủ một tầng cơ bắp mỏng: “Bạn học, cậu đang làm gì đó?”
Thân hình Phó Kỳ Thâm cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một gương mặt cười tươi như hoa, khóe mắt cậu vẫn không kiểm soát được mà liếc lên cây hòe già.
Sợi dây thừng đó vẫn đang đung đưa nhịp nhàng, lay động lá cây, phát ra từng hồi sột soạt, truyền đi thật xa thật xa......
Bạn cần đăng nhập để bình luận