Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 134: Chương 134

Vì tuổi của Châu Thiện chưa thể làm thẻ, cuối cùng vẫn dùng thẻ ngân hàng mà ông Văn cho cô. Châu Thiện không có ý kiến, dù sao nếu ông Văn dám hố cô thì cô sẽ cho ông ta ăn không vào phải ói ra.
Trong thẻ của Châu Thiện hiện giờ có tổng cộng hơn một triệu, thành phú bà nhỏ. Châu Thiện vui vẻ đếm tiền, tiếp đó trong lòng lại bắt đầu rối rắm, có món tiền lớn như vậy đương nhiên phải dùng vào việc cải thiện sinh hoạt trong nhà.
Nhưng nên nói thế nào với cha mẹ đây?
Trên đường về nhà, Châu Thiện vào buồng điện thoại trong trạm xe đường dài gọi về nhà, báo tin mình sắp về ăn Tết. Châu Thiện nghe được giọng nói sung sướng lâng lâng của Châu Gia Bình, cô ngây ra tại chỗ:
“Gì ạ? Mẹ của con có thai?”
Trong chính sách kế hoạch hóa gia đình của huyện La Hoa, hộ khẩu nông thôn nếu con đầu lòng là gái thì được sinh đứa thứ hai, bởi vậy thai nhi này ở trong chính sách, thảo nào Châu Gia Bình vui vẻ như vậy.
Nhưng mà
Không có lý nào, tuy mệnh cách của Phan Mỹ Phượng đã bị thay đổi, nhưng không thể cứu lại xu hướng suy tàn của cung con cái, Châu Thiện sớm tính rồi, số phận của Phan Mỹ Phượng đã định chỉ có một đứa con gái là cô.
Hơn nữa Phan Mỹ Phượng lớn tuổi, lúc sinh ra cô đã xem như sản phụ lớn tuổi, hiện tại sắp mãn kinh, vào lúc mấu chốt này bà mang thai khiến cô hoài nghi.
Đứa trẻ đột nhiên đến này rốt cuộc là thứ gì?
Bởi vì trong lòng băn khoăn việc này, Châu Thiện vừa xuống xe buýt liền vội đi Phố Lâu Cổ.
Lúc Châu Thiện về nhà thì trời vừa sầm tối, Phan Mỹ Phượng ngồi ở cạnh bàn bưng bát canh gà uống từng hớp.
Phan Mỹ Phượng thấy Châu Thiện cõng một bao đồ lớn trở về thì ánh mắt đặc biệt vui sướng bất ngờ: “Thiện Thiện về rồi, trong phòng bếp còn có canh gà, là gà đất hầm, mẹ bỏ thêm chút bột nêm nấm, rất thơm, con cũng đi múc một chén uống đi.”
Châu Thiện không nói chuyện, mà là cau mày đi qua, ba ngón tay đặt hờ lên tay mẹ mình.
Ấn chi lưu lợi, viên hoạt như ấn bi, xác thực là mạch tượng hoạt mạch.
Biết được kết quả này, trong mắt của Châu Thiện chẳng những không thấy chút nhẹ nhàng, ngược lại càng u ám hơn.
Đương nhiên u ám không phải vì ghen tỵ con nít, mà vì cô dùng linh khí mở ra tuệ nhãn, nhìn thấy cảnh tượng trên người Phan Mỹ Phượng.
Trên người của Phan Mỹ Phượng vốn có luồng thanh khí quanh quẩn, không phải linh khí lại gần như linh khí, trạng thái cực kỳ tốt, bốn mươi mấy tuổi mà trông như ba mươi mấy tuổi. Đây là vì Châu Thiện đặt phong thủy trong sân điều dưỡng ngày đêm, bốn hộ gia đình trong sân mỗi người đều mặt mày hồng hào. Mà nhà họ Châu có càng nhiều phong thủy trận, cho nên trạng thái của Phan Mỹ Phượng và Châu Gia Bình tốt hơn người ngoài nhiều.
Đương nhiên, đó không phải là điều Châu Thiện nên quan tâm, ánh mắt của cô yên lặng rơi trên đầu vai của Phan Mỹ Phượng.
Một hồn trẻ con màu xanh đang nằm sấp trên vai Phan Mỹ Phượng, tham lam nhai từng mảnh sinh khí từ mệnh hỏa trên vai trái của bà.
Châu Thiện đặc biệt âm u lạnh lẽo nhìn hồn trẻ con kia, nó dường như chú ý tới ánh mắt của cô, ngước đầu lên nhe ra hàm răng nhọn rậm rạp hung hăng gầm gừ với cô. Nó có đầu to bụng lớn, trên đầu và bụng rậm rạp mạch máu màu đen, tứ chi thì mảnh khảnh kinh người, còn có móc câu bấu chặt người Phan Mỹ Phượng, dường như đã gắn liền với thân thể của bà.
Châu Thiện nhận ra thứ này, quỷ anh.
m hồn muốn lại đầu thai là việc rất phiền phức, khi âm linh đầu thai nhưng không thể sinh ra thì sẽ trở thành một loại âm vật, quỷ anh. Quỷ anh đã trả hết nợ ở địa phủ, tự nhiên không thuộc về âm phủ, đồng thời nó không được sinh ra, cũng không thuộc về dương gian.
Loại sinh vật không phải người không phải quỷ này sinh tồn trong kẽ hở âm dương, trời sinh tính tham lam xảo trá, từng giây từng phút đều muốn hại chết thai nhi trong bụng mẹ, tiếp đó ăn mất cơ thể mẹ, mượn bụng sinh ra.
Thứ được sinh ra là ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận