Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 350: Chương 350

Người ấy trên vai vác túi đeo, mặc sơ mi trắng, hai tay bỏ túi, phong cách ăn mặc tươi mát, nhấc đôi chân dài bước ra.
Thật sự Thật là oan gia ngõ hẹp!
Âm binh không dám nhúc nhích, cố gắng ngụy trang mình là người giấy nhỏ, tốt nhất là giống quảng cáo dán trên tường, không khiến người chú ý.
Người kia đi qua, dường như không chú ý.
Âm binh vừa thở phào thì nghe chàng trai trên đỉnh đầu khẽ cười, âm binh nghe tiếng cười đó lập tức tóc dựng đứng.
Âm binh không kịp làm ra đáp lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tứ chi yếu ớt bị người nhấc lên, chàng trai chơi ác xách cánh tay phải của hắn lên, sau đó búng một cái, âm binh như con quay xoay tít.
“Cô ấy gọi ngươi đến?”
“Vì chuyện gì?”
“Hửm?”
Tất cả dũng khí của âm binh khi nghe tiếng hửm hờ hững kia thì như xả lũ tuôn ra ngoài, giống như bong bóng xì hơi chẳng còn lại gì.
Đôi môi đỏ tươi trên giấy vàng cứng ngắc cong lên:
“Chào, là ngươi hả, lâu không gặp.”
Dây thần kinh trong đầu hắn đã đứt, thậm chí không biết chính mình đang nói cái gì, trong một chốc quên dùng kính ngữ.
Phó Kỳ Thâm dường như có chút bất đắc dĩ: “Không cần ôn chuyện, ngươi chỉ cần báo cho ta biết cô ấy tìm ngươi có chuyện gì?”
Âm binh mờ mịt nhìn Phó Kỳ Thâm, dù cậu đang cười nhưng âm binh cảm thấy trên người lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương.
Đến nay âm binh còn nhớ lần đầu gặp người đàn ông kia.
Người ấy mặc áo trắng sạch sẽ, tay cầm cây sáo đứng dưới hoa đằng tím như thác nước, giống tiên giáng trần, gió thổi qua sẽ bay khỏi phàm trần.
Ngữ khí của người ấy nhẹ tênh dường như không quan tâm:
“Rốt cuộc có người đến.”
“Người ở đây chết hết, thỉnh cầu địa phủ đến kiểm kê.”
Lúc ấy gió ngừng thổi, hoa nở, vùng trời đó yên lặng đến mức không nghe tiếng chim hót, côn trùng kêu, người đàn ông kia đẹp như hoa như ngọc.
Vốn nên là cảnh đẹp như tranh, nhưng bởi vì một câu nói nhẹ tênh đã biến thành chiến trường Tu La mà âm binh chưa từng gặp.
Châu Thiện ở trong phòng suy nghĩ nên làm thế nào, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ, giật mình hỏi:
“Ai vậy?”
Từ ngoài cửa trượt vào một tờ giấy vàng.
Châu Thiện thở phào một hơi:
“Sao ngươi trở về rồi?”
Mặt Âm Binh Giáp chỗ đen chỗ đỏ, khuôn mặt bị bút vẽ ra, môi đỏ vẽ bằng bút son, chỉ nghe thấy hắn ồm ồm nói:
“Thần Quân sai khiến ta tìm hoa Bỉ Ngạn đã có manh mối.”
Châu Thiện giật mình đứng bật dậy, cái ghế bị động tác kịch liệt của cô kéo theo phát ra tiếng vang chói tai:
“Ở đâu?"
Âm binh chậm rãi há mồm mỏng chỉ rộng cỡ bằng một móng tay phun ra một tờ giấy đỏ. Châu Thiện lại gần nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải là giấy đỏ, mà là đóa hoa khô, hoa khô cỡ bằng hai ngón tay, nhụy hoa dài mảnh mà nhỏ xinh, là đóa Mạn Châu Sa Hoa.
Châu Thiện nhấc lên đóa hoa khô teo tóp, do dự hỏi:
“Là đóa này?”
Âm binh đáp:
“Đúng vậy.”
Thật sự là quá mức bình thường, còn thành hoa khô quắt, không có chút tự giác và khí phách làm ký ức kiếp trước của Thần Quân.
Châu Thiện vẫn thắc mắc hỏi:
“Chẳng phải ngươi nói không thể tìm ra sao?”
Thế này mới qua bao lâu đã tìm được? Căn bản không giống như khó tìm.
Âm binh cúi đầu, cười gượng gạo:
“May mắn, ăn may thôi.”
Âm binh không nói ra sớm có người nhặt ký ức của cô rơi vào vô số đóa Mạn Châu Sa Hoa trong Suối Vàng, dù bị hong khô cũng không nỡ bỏ, cẩn thận lưu giữ.
Hoa khô hấp thu đến hơi thở quen thuộc từ bàn tay của Châu Thiện, chớp mắt lại đầy nước, nhẹ nhàng vươn hai cánh hoa dài mảnh. Mạn Châu Sa Hoa lơ lửng trên tay Châu Thiện chậm rãi xoay vòng, hoa càng nở càng lớn, cuối cùng thành đóa hoa tươi căng đầy, nhụy còn đọng vài giọt sương trong suốt, giống như chưa từng bị hái xuống bên bờ sông Vong Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận