Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 263: Chương 263

Trần Thiên Tông xem như một nửa quen, và đại đệ tử của Trần Thiên Tông là Thẩm Quan Tâm, hắn từng làm cố vấn phong thủy cho nhà họ Phó một năm, sau khi Châu Thiện đến thủ đô thì tới cửa luận bàn tay nghề, hiện tại cũng miễn cưỡng xem như người quen.
Nhưng người này khi đến tìm luôn ném ra các vấn đề khó khăn cho cô, xem cô như toàn năng để sai khiến.
Châu Thiện giơ ghế luôn muốn ném vào đầu của Thẩm Quan Tâm:
“Anh bảo tôi làm cái gì?!"
Thẩm Quan Tâm vội vươn tay bảo vệ đầu của mình: “Tìm người.”
Châu Thiện nổi giận:
“Lần trước anh kêu tôi đi xem người bị hiếm muộn, lần trước của trước thì kêu tôi đi chữa cho cọp mẹ Hà Đồng, lần trước của trước của trước nữa thì kêu tôi đi cứu một con chó vàng già đã tắt thở, Thẩm Quan Tâm, anh còn xem tôi như con người không? Bà đây là thầy phong thủy chứ không phải bác sĩ dao, tìm người hãy đi hỏi nha môn, a phi, đi cục cảnh sát mà hỏi!”
Thẩm Quan Tâm cười gượng gạo, nụ cười vừa xấu xa vừa đê tiện:
“Thì tại vì không tìm được, xin bớt giận, bớt giận."
Thẩm Quan Tâm chậm rãi vươn tay ra muốn ấn cái ghế xuống, Châu Thiện làm động tác muốn ném, anh ta sốt ruột nhảy ra ngoài hai bước:
“Lần này khác, lần này có tiền lương."
Châu Thiện khịt mũi:
“Bao nhiêu? Mấy lần trước chẳng có vụ nào nhiều hơn một nghìn, tôi đây không phải làm từ thiện đâu nhé!”
Mặc dù giá rẻ nhưng Châu Thiện vẫn làm, thủ đô không phải thị trấn nhỏ quê cô, nghề phong thủy có nước rất sâu, trên cơ bản khách hàng lớn đều có cố vấn phong thủy rồi, trừ phi xuất hiện chuyện lạ giống như ông già trúng bảy cổ trùng như lần trước, nếu không thì mỗi thầy phong thủy đã không phun ra thịt mình nuốt vào bụng rồi.
Châu Thiện mới đến đã muốn phân chia ích lợi thì không khôn ngoan chút nào, mấy tháng nay cô đều không khai trương, dù có khai trương cũng là mấy việc vặt do Thẩm Quan Tâm tìm cho. Châu Thiện vẫn chưa có tiếng tăm trong thủ đô, cho nên càng không ai tìm cô làm việc, thu hoạch lớn nhất là mười triệu trong vụ đó, nhưng Trần Thiên Tông cũng có yêu cầu là không thể truyền ra ngoài, cho nên chỉ có vài thầy phong thủy biết bản lĩnh của Châu Thiện.
Cùng nghề tranh chấp kịch liệt, người ta càng không thể nào khiến Châu Thiện đến giành bát cơm, chỉ có Thẩm Quan Tâm này là thô thần kinh.
Thẩm Quan Tâm xưa nay da mặt dày, lần này cũng giống như vậy, lặng lẽ nói nhỏ vào tai Châu Thiện:
“Cho tiền bình thường, chỉ có một trăm nghìn, phải tìm đủ người mới đưa, dù sao người ta không tin mấy chuyện này, nếu không phải tôi quen biết cậu Hai nhà họ Tô thì đã không lĩnh được mối này. Nhưng lần này khác với mấy lần trước, cô biết gia đình này có lai lịch gì không?”
Châu Thiện buông ghế xuống, ngồi chễm chệ trên ghế, hơi tò mò hỏi:
“Lai lịch gì?”
“Đều là làm quan chức trong Tử Cấm Thành, hiện tại chúng ta làm ăn cũng cần mối quan hệ, cô thấy đúng không? Chỉ cần chúng ta hoàn thành vụ này thì hiển nhiên sẽ có tài nguyên ào ào. Hơn nữa có người trong cơ quan nhà nước thì dễ làm việc, cô thấy đó, lỡ làm gì vượt qua lằn ranh sẽ bị cảnh sát hỏi han, nếu như móc nối với quan chức, sau này xảy ra chuyện gì người ta gọi một cú điện thoại là giải quyết hết, khỏe biết bao. Cô bé, chúng ta phải có cái nhìn đại cục và ý thức lâu xa.”
Châu Thiện gật gù:
“Anh nói cũng đúng.”
Thẩm Quan Tâm vui vẻ:
“Vậy chúng ta quyết định thế nhé, hai ta nhận vụ này sau đó chia đôi.”
Châu Thiện khinh thường liếc anh ta:
“Nhìn bộ dạng ham tiền của anh đi, chẳng phải anh là đệ tử của Trần Thiên Tông à? Còn lo không có mối làm ăn?”
Thẩm Quan Tâm sờ sau gáy, cười hơi bất đắc dĩ nói:
“Thì tại tôi học nghề không giỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận