Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 114: Chương 114

Dưới nách Châu Thiện kẹp một quyển sách, rón ra rón rén đến sau lưng Phó Kỳ Thâm, vỗ vai cậu:
“Lớp trưởng Phó, hai ngày này có gì vui không?”
Phó Kỳ Thâm bị làm giật mình, nhưng vẫn hết sức bình tĩnh đút quyển sách đang đọc vào dưới sách giáo khoa:
“Khá tốt."
Châu Thiện mắt sắc, thoáng chốc nhìn thấy quyển sách kia, rút nó ra khỏi đống sách giáo khoa, tùy tay lật vài tờ, chép miệng cảm thán: “Lớp trưởng mà cũng đọc mấy truyện thần thoại à.”
Phó Kỳ Thâm bình tĩnh nhìn cô:
“Không được đọc à?”
Châu Thiện lật nhanh mấy tờ, đột nhiên đến gần, đáy mắt tràn đầy ý cười:
“Truyện thần thoại có bị tính vào rác rưởi phong kiến không?”
Châu Thiện mới gội đầu, trên tóc còn thoảng mùi hương dầu gội xộc vào mũi của Phó Kỳ Thâm, cậu nhìn khuôn mặt Châu Thiện gần trong gang tấc, trái tim bỗng đập lỗi nhịp.
Mặt ngoài Phó Kỳ Thâm vẫn bình tĩnh, ngữ khí cũng nghiêm túc nói:
“Không, đây là văn hóa truyền thống xuất sắc.”
Châu Thiện nhún mũi, Phó Kỳ Thâm bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt cô. Châu Thiện bỗng nở nụ cười, bắt lấy tay phải của Phó Kỳ Thâm, cậu còn chưa phản ứng lại đã bị cô siết chặt cổ tay.
Châu Thiện cương quyết bẻ thẳng bàn tay của cậu, nhìn xong cười nói:
“Lớp trưởng, hai ngày này chưa rửa tay à?”
Mé trong cổ tay của Phó Kỳ Thâm, vết máu đã ngưng kết thành vảy, hợp thành chữ ‘vạn’ nông có màu đen bầm, nhiều chỗ sắp tróc vảy nhưng vẫn còn bám nguyên vẹn vào tay cậu.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kỳ Thâm đỏ bừng, ngượng ngùng rút tay về.
Châu Thiện trời sinh tính tình hoạt bát, thích trêu người nhất, bộ dạng cau mày không nói chuyện của Phó Kỳ Thâm rất giống đóa hoa đào nhỏ trong nhà Thanh Nguyên. Từng nét mày từng cử động của hoa đào nhỏ trên Thiên giới đều là dáng vẻ cô thích nhất, đáng tiếc năm đó không cẩn thận bị Thanh Nguyên bắt cóc đi mất, thật tệ.
Phó Kỳ Thâm càng là như vậy, Châu Thiện càng muốn ghẹo cậu.
Châu Thiện làm bộ vô tình vươn tay phất đi khói đen mỏng manh quanh thân Phó Kỳ Thâm:
“Lớp trưởng, hưởng thụ đôi chị em xinh đẹp kia thế nào rồi?”
Sắc đỏ trên mặt Phó Kỳ Thâm đã tan, trở lại bộ dạng nghiêm nghị thản nhiên:
“Ý của cậu là gì?”
Châu Thiện chớp chớp mắt, chậm rãi nói:
“Thì cặp bình mỹ nhân đó.”
Phó Kỳ Thâm rùng mình, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô:
“Sao cậu biết?”
Châu Thiện chú ý tới lần này Phó Kỳ Thâm hỏi là sao cậu biết, chứ không phải là cậu nói bậy. Châu Thiện buồn cười, trước tiên nói cho Phó Kỳ Thâm nghe nguồn gốc của cặp bình mỹ nhân.
Trong phòng tự học ở thư viện chỉ có hai người, giọng nói dịu dàng trong trẻo của thiếu nữ hút hết tâm thần của Phó Kỳ Thâm.
Hoa quốc thời xưa luôn có nghi lễ tuẫn táng, có khi dùng trâu ngựa, cũng có dùng người, đặc biệt là phó thiếp càng thường bị chôn cùng.
Thuở ngũ đại thập quốc, có một tướng quân chết trận sa trường, thường ngày yêu nhất là đôi chị em song sinh, khiến đại phu nhân ghen ghét, giờ tướng quân chết, đại phu nhân cho hai chị em chôn chung.
Thân phận của bọn họ thấp hèn, không xứng có quan tài, đại phu nhân căm hận hai người, dứt khoát nghiền nát hai chị em thành tro, chế thành tro cốt rắc vào bình mỹ nhân mà hai người thích nhất, sau đó đặt trong hầm mộ.
Đại phu nhân độc ác lại mời thiên sư làm phép, phong ấn hồn phách của hai chị em vào trong bình, khiến bọn họ không được đầu thai chuyển kiếp.
Quỷ mị tâm tính vô thường, đại thiện nhân sau khi chết còn có thể biến thành ác quỷ, huống chi là hai chị em không thể đầu thai kiếp khác.
Hai người bị chôn dưới lòng đất lâu một ngày thì oán khí trong lòng sẽ tăng thêm một phần, dần dà biến thành ác quỷ.
Đúng dịp công ty của Trì Thu Đình phá thổ động công, mộ của tướng quân ngay dưới nền, tuy bọn họ không đào ra mộ bị chôn sâu nhưng đã phá hủy kết cấu quanh đất mộ, thức tỉnh oan hồn ở lòng đất.
Trên người Phó Kỳ Thâm tự mang vầng sáng mắt âm dương chói lòa, không chọn bám lấy cậu thì chọn ai nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận