Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 135: Chương 135

Lúc trước thần ma đại chiến, Ma giới đánh không lại, ma tộc đã dùng biện pháp độc ác này bồi dưỡng nhiều ma trên thế gian, hòng phản công.
Tuyệt đối không thể giữ đứa bé này!
Châu Thiện có chút hờ hững nhìn đoàn hồn trẻ con màu xanh kia, nhưng cô không thể nói điều này với cha mẹ, dù nói cũng không có người tin.
Châu Thiện chậm rãi rũ xuống lông mi, nhìn thấy chén canh của Phan Mỹ Phượng đã hết, nặn ra nụ cười khó coi:
“Mẹ, để con múc thêm một chén cho mẹ.”
Phan Mỹ Phượng nghi hoặc nhìn con gái nặng trĩu ưu tư, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Thiện Thiện, cha của con đã nói với con chưa?”
Ngón tay cầm chén canh bỗng siết chặt, vẻ mặt Châu Thiện tự nhiên hỏi:
“Chuyện gì ạ?”
Phan Mỹ Phượng bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, khó mà nói ra với con gái đã hơi trưởng thành:
“Không có việc gì."
Châu Thiện nhìn khóe môi Phan Mỹ Phượng cong lên ý cười vừa vui vẻ vừa xấu hổ, cảm giác khóe mắt hơi chua xót. Cô không thể nói cho Phan Mỹ Phượng rằng đó là quỷ anh, không thể giữ lại, bây giờ tháng còn ít, phải cố gắng nhanh chóng sẩy thứ này, đợi qua vài ngày nó lớn mạnh e rằng mẹ của cô khó giữ được tánh mạng.
Có một điều Châu Thiện thắc mắc là cô đã thanh lý sạch sẽ nhà họ Châu, trên người Phan Mỹ Phượng có một đoàn thanh khí, rốt cuộc bà đã chọc vào thứ gì mới bị quỷ anh chiếm bụng định mượn bụng sinh ra?
Thứ này đương nhiên sẽ không là con của nhà họ Châu, chắc chắn là yêu nghiệt ở bên ngoài không biết tại sao trêu vào.
Châu Thiện quay đầu sang hướng khác không nói gì thêm, ngoan ngoãn đổ đầy một chén canh cho mẹ ruột của mình.
Đoàn hồn trẻ con màu xanh đã hút đủ hơi người sống trong mệnh hỏa, kỳ dị ợ một cái, nhanh chóng chui vào bụng của Phan Mỹ Phượng, rúc thành một cục nhỏ.
Châu Thiện bưng một chén canh tràn đầy đưa cho Phan Mỹ Phượng, vẻ mặt của bà hơi vui mừng, vui vẻ vươn tay định nhận lại.
Choang!
Chén cách bông rơi ra từ giữa ngón tay hai người chạm nhau, canh gà rơi đầy đất.
Phan Mỹ Phượng rút về ngón tay thổi nhẹ, kinh ngạc hỏi:
“Sao nóng vậy?”
Canh gà chỉ ấm chứ không nóng.
Đối với Phan Mỹ Phượng thì nóng hẳn là ngón tay của Châu Thiện. Trong tứ chi bách hải của Châu Thiện tràn ngập công đức kim quang, ngón tay bất giác mang theo một luồng pháp lực, đối với phàm nhân thì đây là thứ tẩm bổ, đối với âm vật là thứ đòi mạng.
Châu Thiện không nói chuyện, cúi đầu, khom người lặng lẽ nhặt mảnh vụn chén sứ.
Châu Thiện quyết định không cho thứ kia tai họa mẹ của mình, tự nhiên sẽ không giữ nó lại quá lâu.
Hôm sau, Châu Thiện đi tiệm thuốc đông y mua mấy bao thơm ngải thảo, lại mua một túi nhỏ gạo nếp mới, tiếp đó cố ý chạy đến lò sát sinh đi canh, nhìn thấy có người hiện trường làm thịt chó mực thì xin ít máu.
Trước khi đi, Châu Thiện nghe thấy tiếng hú thê thảm của chó mực, cô động lòng trắc ẩn, cắm ba cây nhang độ hồn ở góc cua, làm một tràng cúng bái nhỏ siêu độ hồn phách chó mực. Mỗi lần trước khi Châu Thiện làm phép luôn thích giết gà trống, cũng có siêu độ cho con gà, tuy trông như nước mắt cá sấu nhưng có còn tốt hơn không.
Hơn nữa không chừng những con gà chó đó được siêu độ rồi thì kiếp sau không vào súc sinh đạo nữa.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Châu Thiện nhẫn nhịn ba ngày, mãi khi trăng khuyết trên trời lại đầy, trời đêm sáng sủa không chút u ám mới ra tay Trừ ma.
Châu Thiện dán mấy tấm bùa an thần, người trong sân rất nhanh ngủ say như chết.
Tiếp đó Châu Thiện khẽ khàng mở cửa phòng của cha mẹ, mang các thứ vào phòng. Châu Thiện đốt ngải hương ở bốn góc, bôi máu chó mực lên kiếm gỗ đào mở lưỡi bén, sau đó bưng bát gạo nếp đã tẩm máu, mặt không cảm xúc vén áo của Phan Mỹ Phượng lên, đổ gạo nếp xuống bụng phẳng của bà.
Tối nay Bắc Đẩu Thất Tinh sáng nhất, gạo nếp tẩm máu dán trên bụng Phan Mỹ Phượng dần thành hình cái muỗng, nằm ngay chính giữa rốn của bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận