Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 178: Chương 178

Châu Thiện học động tác của cậu, yên lặng tán ngũ quan ra, phát hiện trong khu nhà đã bao phủ một trận phong thủy, phòng ngừa thầy phong thủy rình mò, xem ra nơi này quả thực có chút không bình thường.
Phó Kỳ Thâm ngưng trệ mấy phút, mới giơ tay đẩy cửa lớn, đi thẳng vào trong.
Châu Thiện không nghĩ ngợi gì, nhấc chân bám theo.
Vừa bước vào khu nhà, cô đã thêm kêu một tiếng không ổn.
Phó Kỳ Thâm trong lúc di chuyển không thấy có chút ngưng trệ, hệt như đang lướt rất nhanh đã tiến vào gian nhà chính bên trong.
Nhưng lúc Châu Thiện bước vào, chân dẫm trên đất, lại như bước vào trong bùn lầy, không thể nhúc nhích.
Rất nhanh, trong sân vang lên một tiếng cười lành lạnh: “Châu Thiện ơi Châu Thiện, ngươi cho rằng ta ngây thơ như vậy, tưởng rằng thật sự hạ độc một lần đã có thể hạ được ngươi sao? Chỉ có ta biết thân pháo tiến vào cửa, những người khác bước thêm một chút hoặc chệch đi một chút, sẽ bị vây khốn trong đó.”
Hắn chẹp chẹp cười quái dị vài tiếng: “Ngũ quỷ, giết nó!”
Năm điểm đông nam tây bắc chính giữa trong sân rất nhanh đã sáng bừng lên luồng sáng năm màu kim, xanh lá, xanh lam, đỏ, vàng.
Phía tây truyền tới hơi nước ẩm ướt, phía đông như có tiếng kim loại leng keng, nam là hương gỗ quái dị, bắc là lưu huỳnh khô ráo, mà điểm hội tụ chính giữa, lại là mùi đất trầm nồng nhất. Trong mỗi đốm sáng đều có bóng đen đang giãy giụa vặn vẹo, vươn ra ngoài từng tia đen mảnh.
Đây là phép ngũ hành, Châu Thiện nheo mắt lại, rất nhanh đã mở ra chiếc hộp ký ức: “Thường Đức Minh.”
Người thanh niên xinh đẹp đến mức không thể tin nổi vừa nãy tay vẫn đang dắt đứa bé gái đó, trên mặt lại hiện ra ý cười ngang ngược tà ác: “Ngươi còn thông minh hơn tưởng tượng của ta một chút.”
Hắn đứng trên hành lang, mà trước mặt hắn chính là pháp đàn, bên trên đặt một cái đầu dê, một bát máu tươi, kiếm gỗ đào và phướn chiêu hồn. Trên người thanh niên quấn một chiếc đạo bào, trên đầu còn đội mũ quan, nhất cử nhất động đều có phong phạm cao nhân, tay thu vào trong tay áo miệng mỉm cười, nhìn qua cũng ra dáng lắm.
Đúng thật trăm nghe không bằng một thấy, cô còn tưởng rằng tên tiểu sư thúc này là một lão già, thì ra còn là một người đàn ông tuấn mỹ hơn ba mươi tuổi, đúng là lãng phí gương mặt này. Đứa bé gái vừa nãy vẫn còn biết khóc biết cười biết quấy lúc này ánh mắt trống rỗng, hệt như Phó Kỳ Thâm mặt không chút biểu cảm một trái một phải ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, thân thể có chút cứng ngắc không nói rõ được, không biết có phải cũng bị loại hống độc đó khống chế không.
Khóe môi Châu Thiện khẽ cong lên, không chút khách khí bật ra kỹ năng chế giễu: “Cám ơn, ngươi còn ngu xuẩn hơn tưởng tượng của ta một chút.”
Ý cười trên mặt Thường Đức Minh không hề thay đổi, ngược lại đuôi mắt khẽ nhích lên: “Lắm lời thật.”
Châu Thiện vẫn còn kẹt trong pháp trận, không thể nhúc nhích, quang mang trên người ngũ quỷ đã lặng yên biến mất, mang theo âm khí hung sát lao tới chỗ cô.
Năm gương mặt quỷ dữ tợn bị hắc khí quấn lấy, gào rít vặn vẹo, cuối cùng toàn bộ xông tới giữa sân đình, tụ tập một chỗ cùng với con thổ quỷ kia, trong lúc hắc khí cuộn trào đấu đá cắn nuốt lẫn nhau, năm con ác quỷ nghiễm nhiên hợp thành một thể, bọn chúng đều không có thân xác, chỉ có cái cổ thật dài và một gương mặt quỷ dữ tợn. Từ góc độ của Châu Thiện mà nhìn, chính là một đám hắc khí cực lớn, năm cái cổ dài như rắn uốn lượn bò tới phía của cô.
Thường Đức Minh ăn chắc cô không đối phó nổi với ác quỷ mà mình dùng phép ngũ hành áp thất sát nuôi dưỡng ra, hơn nữa còn được hắn dùng sát khí nuôi tận mấy năm, hiện giờ con nào cũng đều là lệ quỷ cùng hung cực ác. Âm khí trên người lệ quỷ chính là thiên địch đối với dương khí trên người thầy phong thuỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận