Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 340: Chương 340

Mệnh cách của Lương Vi tốt, tiếc rằng tình duyên quá tệ, chỉ có hai đời bạn trai nhưng đều là hoa đào nát.
Châu Thiện đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào thì nghe trên lầu có mấy tiếng thét chói tai.
Giọng nói của Lương Thành gần như điên cuồng vang lên:
“Mau lên đây!"
Mấy cảnh vệ không chút suy nghĩ sải bước xông vào, Châu Thiện cũng theo sát sau đó, bọn họ chạy đến tầng bốn, cửa nhà mở rộng.
Cảnh vệ ở ngoài cửa, trong một chốc không dám hành động.
Châu Thiện dựa vào thân thể linh hoạt chui lên trước đám cảnh vệ, cô nhìn thấy
Lương Vi cầm dao gọt trái cây nhanh gọn đâm vào người mẹ Lương. Nhát dao dứt khoát không dây dưa rườm rà.
Ánh mắt của cô ấy vô cùng tức giận, trong một chốc Châu Thiện không thể phân biệt ra cô ấy có phải là Lương Vi thật hay không:
“Tha thứ? Tuyệt đối không!"
Trước ngực mẹ Lương loang mảng lớn vết máu, thoạt trông cực kỳ hung hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Ánh mắt của bà vừa giật mình vừa đau lòng, bịt miệng vết thương, ngồi dưới đất nói không ra lời.
Dương Lạc Hoài nghe động tĩnh ở bên trên cũng lặng lẽ chạy tới, nhìn thấy trong phòng lộn xộn lập tức lấy ra điện thoại di động.
Ánh mắt Lương Thành sắc bén phát hiện động tác nhỏ của Dương Lạc Hoài ngay, lập tức quát to:
“Cậu làm gì hả?”
Dương Lạc Hoài bị ông dọa:
“Báo báo cảnh sát."
Lương Thành nổi khùng lên:
“Báo cảnh sát cái gì, đi bệnh viện trước.”
Một bên là vợ, một bên là con gái, con gái chĩa mũi dao vào vợ, nếu bị đối thủ nắm lấy cớ này sinh sự thì chẳng phải là mang tiếng xấu lớn?
Chẳng những không thể báo cảnh sát, tốt nhất không thể để lộ tiếng gió việc đi bệnh viện.
Nghĩ đến đây, mắt của Lương Thành đen tối liếc Dương Lạc Hoài và Châu Thiện, tất cả những người có mặt đều là thân tín, chỉ có hai người này là biến số.
Châu Thiện cũng chú ý tới ánh mắt của Lương Thành, lập tức nhún vai:
“Tôi không thấy gì cả.”
Tình trạng vết thương của mẹ Lương nhìn nghiêm trọng nhưng thật ra Lương Vi chỉ đâm trúng cánh tay phải của bà, vết máu dính vào áo nhìn hơi đáng sợ, sau khi cầm máu thì không có vấn đề gì lớn.
Tuy vậy nhưng Lương Thành vẫn không yên tâm, sai cảnh vệ dìu mẹ Lương xuống lầu, kêu tài xế đưa mẹ Lương lên xe tạm băng bó, lát nữa đi bệnh viện khám.
Lương Vi đã tỉnh táo lại, trong tay còn cầm dao cắt trái cây, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lương Thành.
Lương Thành chỉ hướng Lương Vi, tay run rẩy nói không ra lời.
Căn nhà cho thuê này đã nhiều năm không có người ở, khắp nơi đều là tro bụi cùng mạng nhện, lúc Lương Thành và vợ gõ cửa thì ‘Lương Vi’ đang cười đến kỳ lạ quét dọn vệ sinh.
‘Lương Vi’ nghe thấy động tĩnh tiến đến mở cửa, sáu con mắt đối diện, vợ chồng họ Lương giật thót tim, ánh mắt kia tuyệt đối không thể nào là con gái của họ.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt ‘Lương Vi’ rất kỳ lạ:
“Lâu không gặp.”
Đó là Lư Phi Vũ, đúng vậy, không sai được.
Giống như là bí mật chôn giấu nhiều năm bỗng nổi lên mặt nước, bị người không chút thương tình chọt thủng.
Ban đầu Lương Thành không biết cái chết của Lư Phi Vũ có dính líu với vợ mình, mãi khi Lương Vi nghe thấy tin dữ nhảy từ lầu ba xuống, mất hồn mất vía chạy đến cục cảnh sát nhận xác.
Đây là vừa vui mừng vừa bất an của vợ đâm trúng dây thần kinh mẫn cảm của Lương Thành. Khi mẹ Lương một lần nữa nửa đêm ngủ không yên bò dậy thắp hương thì ông rốt cuộc không kiềm được gặng hỏi.
Ban đầu vợ cố giấu, nhưng bị Lương Thành liên tục hỏi rốt cuộc bà tan vỡ thần kinh, kể hết chuyện bà sai mấy tên côn đồ đi đánh Lư Phi Vũ, buộc Lư Phi Vũ rời xa Lương Vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận