Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 251: Chương 251

Thân hình trắng xanh của Quảng Niệm Tề nằm trên mặt đất, tay khép hờ, giống như cầm cái gì, vẻ mặt bình tĩnh như đang ngủ. Quảng Niệm Tề nằm yên tại chỗ, mắt còn nhìn lên trần nhà, nét mặt bình tĩnh đến lạ, chỉ có đồng tử tan rã nói lên người này đã chết.
Trần Tuệ hoàn toàn điên cuồng, thê lương hét lên:
“Không! Các người giết tôi đi! Trả con lại cho tôi! Trả cho tôi!”
"Tiểu Tề, Tiểu Tề "
Tiếng gào tuyệt vọng của người phụ nữ quanh quẩn trong hành lang, bay đi xa.
Âm thanh kỳ lạ kịch liệt từ nhà ngang rốt cuộc khiến người qua đường chú ý, rất nhanh có người hóng hớt gọi 110, tiếng còi hú vang lên ở dưới lầu. Trần Tuệ giống như là mất hồn, ngơ ngẩn ngồi dưới đất, tựa như một pho tượng, không nhúc nhích.
Cảnh sát phá cửa mà vào, trông thấy căn phòng hỗn độn thì cau mày. Cảnh sát hỗ trợ gọi 120, ánh mắt hoài nghi quét qua ba người ở trong phòng, nhưng mặc dù hiện trường hỗn độn, không thấy dấu vết phạm tội đáng ngờ.
Vì thế cảnh sát đưa Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm đi đồn công an làm ghi chép, Trần Tuệ thần trí thác loạn thì bị đưa lên xe cứu thương đi bệnh viện.
Bởi vì trừ Trần Tuệ tình nghi mắc bệnh điên ra, trong phòng không có vấn đề gì khác, nên cảnh sát chỉ làm theo lệ hỏi han rồi thả hai người đi.
Ghi xong khẩu cung đã là đêm khuya, ra đồn cảnh sát, Châu Thiện giơ tay ngoắc xe taxi, Phó Kỳ Thâm và cô lên xe. Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm đèn đuốc lấp lóe, giữ yên lặng.
Rất nhanh về phòng thuê, Châu Thiện lấy chìa khóa mở cửa nhà mình, Phó Kỳ Thâm thì mở cửa phía đối diện.
Trước khi Châu Thiện đẩy cửa vào phòng, Phó Kỳ Thâm nhỏ giọng hỏi một câu:
“Quảng Niệm Tề chết rồi sao?"
Châu Thiện trả lời mà như không nói gì:
“Hồn của cậu ta bị mang đi."
“Vậy cậu ta sẽ như thế nào?"
Châu Thiện suy nghĩ một hồi mới trả lời: "Thân thể của cậu ta sẽ biến thành người thực vật, hồn phách thì biến thành cô hồn dã quỷ."
“Cậu sẽ tìm Quảng Niệm Tề về chứ?”
Châu Thiện thành thật lắc đầu, nói:
“Cậu ta tự nguyện đi cùng họ.”
Nói xong câu đó, hai người im lặng, về phòng mình đi ngủ.
Hôm sau, tin Quảng Niệm Tề xảy ra chuyện đồn ồn ào, vì thế cuối tuần này, học sinh lớp 10-5 tổ chức thành nhóm đi bệnh viện nhân dân thăm cậu ta.
Trạng huống thân thể của Quảng Niệm Tề đã ổn định, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, không khác gì người thực vật. Trong bệnh viện không điều tra ra nguyên nhân bệnh nên đành bó tay.
Trần Tuệ bị kích thích nặng, giống như mất hồn, ngơ ngẩn canh giữ trước giường bệnh của con trai, một bước cũng không chịu rời đi.
Học sinh lớp 10-5 mua chút đồ bổ, giỏ trái cây, nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất khó chịu. Nhà họ Quảng vốn không giàu có, hiện tại nợ tiền bệnh viện, chi phí toàn từ bệnh viện trả.
Châu Thiện thấy thế lặng lẽ xuất môn, đi ngân hàng rút năm mươi nghìn tệ bỏ vào túi nilon màu đen, thừa dịp không ai chú ý nhét dưới gối của Quảng Niệm Tề.
Làm xong chuyện này, Châu Thiện ra khỏi bệnh viện. Trần Tuệ đã hoàn toàn không nhận biết ai, chỉ nhớ kỹ con trai của mình, không biết đây là chuyện xấu hay tốt.
Châu Thiện đang đăm chiêu đi trên đường thì bỗng bị người đụng vào, khi cô tỉnh táo lại thì người đụng vào cô đã đi xa.
Châu Thiện nghi hoặc nhún mũi, là mùi của Kumanthong.
Châu Thiện động ý niệm, dưới chân đi nhanh, lần theo mùi của Kumanthong. Tuy mùi Kumanthong đã trở nên rất nhạt nhưng vẫn bị cô chính xác bắt được.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Khê luôn là một cô gái rất bình thường, dáng người bình thường, mặt mũi bình thường, thành tích bình thường, tính cách bình thường, là loại người rớt vào đám đông là mất tăm luôn, cực kỳ không bắt mắt. Lâm Khê vốn thỏa mãn với sinh hoạt này của mình, mãi sau khi tốt nghiệp đại học, vào một công ty quảng cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận