Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 262: Chương 262

Tào Trí Viễn bắt đầu không kiên nhẫn: “Không muốn cũng phải chia tay, tôi nói cho cô biết, Lâm Khê, bởi vì vị hôn thê của tôi trở về từ Mỹ, cha mẹ bảo tôi năm nay kết hôn với cô ấy.”
Lâm Khê ngây ra như phỗng, giọng trở nên trầm thấp:
“Anh có vị hôn thê?"
“Lâm Khê, cô nghe tôi nói này, mấu chốt là”
“Anh có vị hôn thê?"
"Đây không phải là trọng điểm."
“Anh có vị hôn thê?"
Tào Trí Viễn lạnh lùng nghiêng đầu đi: “Không sai, tôi không trẻ tuổi, trong nhà đã sớm đính hôn cho tôi.”
Tào Trí Viễn và vị hôn thê cảm tình bình thường, nhưng phải kết hôn, đương nhiên cần giải quyết sạch sẽ tình cảm phong lưu trước khi kết hôn.
Gò má chảy xuống dòng lệ, Lâm Khê nức nở hỏi:
“Vậy còn em?”
Tào Trí Viễn cười nói:
“Lâm Khê, chúng ta đều là người hiện đại, đừng quê mùa vậy chứ. Yêu đương với cô, cô vui vẻ, tôi cũng vui vẻ, như vậy chưa đủ sao? Không cần thiết bắt buộc ai phải chịu trách nhiệm với ai.”
Lâm Khê từ từ ngước mắt lên:
“Nhưng em thật sự thích anh.”
Trong lòng Tào Trí Viễn hơi rung động, nhưng chỉ trong một tích tắc:
“Tôi từng thích cô, không nói dối.”
Tào Trí Viễn đứng lên:
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi sẽ giao đơn của ông Mao cho cô làm, xem như bồi thường cho cô. Chuyện này cứ thế cho qua đi, hai chúng ta không nên nhắc lại.”
Lâm Khê cứng ngắc ngồi tại chỗ, khoảnh khắc Tào Trí Viễn đẩy cửa trúc đi ra thì mở miệng hỏi:
“Còn Văn Nhã?”
Tào Trí Viễn nhún vai:
“Đã chia tay với cô ấy trước khi theo đuổi cô.”
“Nhưng một tháng trước anh còn cùng cô ấy đi công tác.”
Một tháng trước Lâm Khê và Tào Trí Viễn còn quen nhau.
Nếu đều đã trở mặt, Tào Trí Viễn cảm thấy không cần che giấu làm gì:
“Tôi là đàn ông.”
Câu nói này đại biểu ý gì, Tào Trí Viễn thầm hiểu, Lâm Khê cũng vậy.
Không ai thấy trong khoảnh khắc đó biểu cảm của Lâm Khê trở nên độc ác, cô ta cúi đầu, nghẹn ngào nói:
“Được, em biết rồi, anh đi đi.”
Tào Trí Viễn đương nhiên muốn đi ngay, hắn cảm thấy trạng thái của Lâm Khê hơi lạ, ngẫm nghĩ, hắn nhấc chân đi nhanh, đến quầy thanh toán tiền, gọi lại một nhân viên phục vụ, dặn chú ý tình huống của vị khách trong phòng riêng kia.
Chờ Tào Trí Viễn đi xa, Lâm Khê điên khùng lấy một cuốn sổ ra khỏi túi sách, mở ra một trang viết đầy tên của Văn Nhã, từng nét chữ cứng cáp, đầu bút toát ra thù hận đậm đặc.
Lâm Khê cầm cây bút vạch chữ X to trên trang giấy viết đầy chữ Văn Nhã, cô ta cười ngơ ngác với trang giấy, càng cười càng lớn tiếng, cười đến mức rơi lệ đầy mặt.
Khóc xong, Lâm Khê bình tĩnh lại, cô ta nhẹ nhàng lật tờ giấy đầy chữ Văn Nhã bị gạch chéo qua, sang một trang trắng xóa.
Trang giấy trắng này dường như để lại dành cho ai.
Lại qua mấy ngày, Châu Thiện đã khỏe hẳn, về trường đi học.
Trần Tuệ và Quảng Niệm Tề đã dọn khỏi nhà ngang, nơi đó cũng bắt đầu bị phá bỏ và di dời, nhà họ Quảng nhận được tiền đền bù cộng thêm tiền bồi thường công trường của Quảng Đại Tráng, họ mua một căn nhà mới, hai mẹ con không đến mức lang thang không có nhà.
Ngày đầu tiên Quảng Niệm Tề trở về trường cấp 3, Châu Thiện tặng người gỗ liễu cho cậu ta, bảo là quà chúc mừng bệnh nặng đã khỏe.
Bạn học cùng lớp đều tặng chút quà nhỏ, cho nên hành động này của Châu Thiện không quá đột ngột. Nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy người gỗ liễu khiến Quảng Niệm Tề cảm thấy rất thân thiết, rất quen thuộc, cảm giác nó rất giống người nào đó cậu ta từng gặp. Đương nhiên, Quảng Niệm Tề cảm thấy có lẽ mình chỉ thấy ảo giác.
Châu Thiện không có nhiều người quen ở thủ đô, Phó Kỳ Thâm vốn xem như người quen, nhưng đã bị cô quên, chỉ coi như một nửa quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận