Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 163: Chương 163

Tiếng “xì xì” từ bốn phương tám hướng truyền tới —— là rắn, loại âm thanh ngàn con rắn ra khỏi hang này, khiến người ta nghe thôi cũng bất giác phải rùng mình.
Cỏ cây sàn sạt rung động, dường như có bầy rắn đã bao vây ngôi miếu này.
Huyết kỳ lân lo lắng không yên xoay mấy vòng trong không trung, bắt đầu cúi đầu kêu lên: “Châu Thiện, ta sợ.”
......
Châu Thiện trực tiếp lườm nguýt: “Làm ơn đi, ngươi là hung vật, sợ rắn?”
Tốt xấu gì cũng là kỳ lân, một trong tứ đại thụy thú, cùng một cấp bậc với tổ tông của rắn, sao lại sợ con rắn nhỏ bé này?
“Nhưng ta chỉ có một mình.” Huyết kỳ lân hùng hồn cãi, rắn ở đây nghe ra phải đến chục ngàn con cơ mà.
Đều nói rắn là giao long chưa hóa, lại nói, nó cũng không phải kỳ lân thật gì, chỉ là con người điêu khắc ra mà thôi, sợ “rồng” chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Châu Thiện không biết lời oán thoán trong lòng nó, nếu không cô sẽ cà khịa cho con hàng ngu ngốc tham sống sợ chết này một trận nên thân.
Huyết kỳ lân tự cho rằng mình rất có lý, nhưng Châu Thiện sắp sửa bị con hàng này chọc tức rồi, tốt xấu gì cũng phải lấy ra chút khí thế ban đầu, giờ còn không bằng một con chuột nữa.
Cũng không biết giống ai, giờ càng ngày càng nhát gan.
“Chỉ một con rắn thôi, chẳng có gì đáng sợ cả. “ Cô quét mắt nhìn xung quanh một vòng, lạnh giọng nói. Lời nói của cô vừa dứt, từ cửa ra vào, cửa sổ và các khe hở của ngôi miếu đổ nát, từng đàn rắn dày đặc bò ra, những con rắn này như đột ngột chui ra vậy, lăn lộn quấn lấy nhau, ngửa cổ rít lên thè lưỡi hướng tới một người một thú.
Huyết kỳ lân cật lực muốn vùi thân mình vào sau lưng Châu Thiện, giọng nói của nó đang run rẩy: “Thế này gọi là chỉ có một con rắn?”
“Huyễn thuật thôi. “ Y hệt như tối qua ở nhà họ Châu.
Tối qua lúc đầu cô cũng bị huyễn thuật này dọa, nhưng đợi sau khi những con rắn đó không cánh mà bay dưới mắt cô, Châu Thiện liền hiểu ra, đây chẳng qua là huyễn thuật mà thôi.
Trước giờ chưa từng có thứ gì giấu trời qua biển được dưới mắt cô, hôm qua cô không kịp mở tuệ nhãn, bằng không đã nhìn được rõ ràng thông suốt từ sớm rồi.
Cỏ cây đều có thể thành tinh, huống hồ là động vật, cho dù sâu chuột kiến rắn lâu dần cũng có thể sinh ra chút linh trí, sau khi mở linh trí, bèn coi như thành tinh, sau khi thành tinh, vì cơ duyên may mắn cũng có thể thông hiểu chút phép thuật thô sơ, ví dụ như, quái xà ở nơi này biết huyễn thuật.
Huyễn thuật này của nó trong đám tinh quái cũng coi như thuộc hàng đỉnh cao, ngay cả thần tiên lâu năm như Châu Thiện trong nhất thời sơ ý cũng bị lừa.
Tay Châu Thiện khẽ nâng rồi ấn xuống, những huyết khí đó bắt đầu lặng yên tan đi, bầy rắn vừa nãy còn thè lưỡi xì xì về phía họ hệt như mây mù, tan biến từng chút một trước mắt một người một thú.
Huyết kỳ lân lúc này mới cẩn thận thò nửa cái đầu nhỏ ra, tự lẩm bẩm: “Đúng là huyễn thuật thật.” “
Nó ngửa cổ lên trời rống một tiếng: “Ha ha, ông đây không sợ mày.”
Châu Thiện hít mạnh một hơi, mới lạnh giọng nói: “Ra đây đi, nghiệt súc.”
Huyết oán như mây, mãi không tan, con quái xà đó không những không sợ huyết oán âm độc quấn thân, ngược lại còn coi nó thành bảo vệ cơ thể, mượn huyết oán này tu luyện thành huyễn thuật. Xem ra con xà tinh này, ít nhất cũng có tu vi ngàn năm, có lẽ sắp sửa đến bước độ thiên kiếp hóa rồng rồi. Nhưng mà con rắn này chỉ sợ đã nợ không ít mạng người, thiên kiếp này, có lẽ sẽ không dễ chịu.
Từ trong cái lỗ đen sì đó rất nhanh đã bay ra một luồng ánh sáng đỏ, đi kèm tiếng rít kỳ lạ, nhằm thẳng mặt Châu Thiện mà tới.
Châu Thiện không tránh không né, gương mặt bình tĩnh giơ tay về phía trước bắt lấy, bảy tấc của quái xà đã bị cô nắm trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận